Đã là 12 giờ đêm rồi, vậy mà vẫn còn một cô gái đang ở trên đường cam chịu cái giá lạnh để đi bộ về nhà.
Tiếng gió lạnh từng đợt từng đợt thổi qua chiếc áo mỏng của cô, tiếng xào xạc của lá cây cũng khiến cô sợ hãi khi đi qua những con hẻm tối.
Cô tự nhủ với lòng hãy kiên cường lên để tiếp tục đi.
Trời cũng đã bắt đầu rơi tuyết nhìn những giọt tuyết rơi cô lại càng thấy tủi thân, ngước nhìn những bông tuyết đầu mùa rơi trắng tinh từng bông rơi xuống rất đẹp, nhưng chúng chỉ đẹp một thời gian rồi lại bị con người ghét mà muốn chúng nhanh biết mất. Chúng rất giống với cô, tưởng sẽ được đến một thế giới mới sẽ được mọi người tôn trọng nhưng không đó chỉ là mơ ước thôi, đến rồi mới thấy thế giới nó khác với tưởng tượng ra sao, nó còn đáng sợ và cô đơn hơn là ở thế giới cũ.
Trên đường không còn một bóng người, các khu nhà đều đã tắt điện không ai còn thức để chú ý đến cô bị người chồng bỏ rơi.
Như vậy cũng tốt, nếu cô chết ở đây bông tuyết lấp cô lại luôn.
Nhiều lần cô cũng đã từng nghĩ đến cái chết nhưng cô không có đủ dũng khí để chết.
Tôn Diệu Uy về nhà cũng không quan tâm đến cô giờ đã bắt xe về được hay chưa mà ung dung đi tắm.
Anh tắm xong nhàn nhã ngồi trên sofa ngắm lại kỉ niệm của anh và Vương Bảo Châu.
Anh không biết trong khi anh đang ngồi trong máy sưởi uống rượu vang thì cô vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cau-hanh-phuc-luc-tong-muon-quay-lai-voi-vo/278584/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.