Đến chiều ngày thứ 3 Lục Tần Phàm đã gửi địa điểm hẹn rất sớm, anh hẹn cô tại nhà hàng Quang Nam nhà hàng này cô cũng biết nên đã đồng ý.
Lục Tần Phàm hẹn cô vào 6 giờ tối nên 5 giờ cô đã đóng cửa hàng, về nhà tắm và thay đồ đi đến nhà hàng, bởi nhà hàng này cũng không xa nhà cô lắm nên khi cô đến được nhà hàng vẫn còn chưa đến giờ hẹn.
Lục Tần Phàm bên này đang lái xe đến, anh tự lái nên đã chọn con đường khác để đi nhưng sẽ kịp đúng giờ. Con đường tắt này mọi hôm rất vắng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, trên đường lại xảy ra một vụ tai nạn. Lúc đầu trên đường chỉ kẹt xe một chút thôi, nhưng càng về sau tốc độ xe lại càng ngày càng chậm hơn, đội ngũ bị ùn tắc cũng càng ngày càng dài, cả đằng trước lẫn đằng sau đều không nhìn thấy điểm cuối.
Lúc này, trên đường đã chật cứng xe. Lục Tần Phàm khẽ nhíu mày, lại xem thời gian thì thấy đã 5 rưỡi, anh liên tục gõ bô lăng, hứa với cô sẽ đến đúng giờ nếu đến trễ e rằng khó tha thứ.
Lục Tần Phàm không chịu được càng cau mày chặt hơn nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể ngồi im một chỗ gọi điện thoại cho Diệp Vân Ánh.
“ Tiểu Ánh?"
“ Sao vậy?"
“Chỗ anh kẹt xe nên anh đến muộn một chút!" Lục Tần Phàm sợ cô nghĩ mình thất hẹn sẽ tức giận nên đã gọi điện thông báo, anh còn không quên gửi định vị cho cô xem.
“ Hủy hẹn sao?" Cô bất giác hỏi một câu
“ Không, anh sẽ đến đúng giờ!" Buổi hẹn này anh đã chuẩn bị rất nhiều sao có thể hủy
“ Em tới đó rồi phải không?"
“ Đến đã được mười phút!" Cô liếc nhìn đồng hồ của nhà hàng rồi trả lời
“ Xin lỗi!" Lục Tần Phàm giọng nhỏ nhẹ như thất vọng bản thân vậy
“ Không cần xin lỗi, nếu đường không đi được thì có thể hủy hẹn không sao?" Với chuyện thất hẹn này cô đã gặp ở anh nhiều lần rồi đâu phải lần đầu.
“Em chờ anh, nhất định anh sẽ đến đúng giờ!"
Lục Tần Phàm cúp điện thoại nhìn đồng hồ gần đến 6 giờ anh không màng tuyết rơi mở cửa xe xuống và chạy, chỗ anh đến nhà hàng nếu lái xe cũng mất 20 phút bây giờ chạy bộ không thể kịp giờ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vân Ánh tiếp tục ngồi im tại chỗ vừa uống nước ấm chờ người kia vừa nghịch điện thoại.
Lục Tần Phàm bên này chạy trong tuyết rơi, có lạnh đến mấy anh vẫn cố chạy đi, nhiều lần vấp té anh vẫn đứng dậy hướng về phía của cô mà chạy.
Diệp Vân Ánh nghịch điện thoại mãi cũng chán nên đã ra ngoài ngắm tuyết rơi, thì Lục Tần Phàm cũng từ xa chạy đến.
“ Em sao không ở bên trong cho ấm?" Anh vừa thở vội tay đã lạnh cóng mà co lại
“ Anh chạy bộ đến sao?" Cô ngạc nhiên nhìn toàn thân anh đều là tuyết
“ Không thể lỡ hẹn!"
Diệp Vân Ánh cũng không muốn hỏi thêm trực tiếp cùng anh vào trong, cô còn bảo phục vụ đem máy sưởi đến chỗ anh.
Lục Tần Phàm lần đầu tiên chạy trên bầu trời tuyết lạnh như vậy nên tay chân đều cóng lại, nhưng vẫn sợ cô lạnh.
“ Anh không cần máy sưởi, em sưởi cho ấm!"
“ Anh nhìn lại bản thân mình đi, tay cóng lại không cử động được còn ga lăng cái gì?"
Lục Tần Phàm im lặng, đã lâu rồi anh mới được cô quan tâm đến như vậy, chạy trong tuyết thêm anh cũng cam tâm.
Sau khi sưởi ấm xong anh mới thoải mái mà cùng cô gọi món dùng bữa.
“ Lần sau nếu trời xấu như vậy thì hủy và hẹn vào bữa khác!"
Lục Tần Phàm tiếp tục chọn cách im lặng, khoảng mười phút sau anh hít thở sâu lấy hết can đảm mà quỳ xuống một tay còn mở ra một hộp quà bên trong là một chiếc nhẫn, không phải cầu hôn mà là xin lỗi.
“ Tha thứ cho anh được không? Anh hứa sẽ thay đổi, ở bên em dù cho em có ở đâu đi chăng nữa, chỉ cần ở đó có em anh sẽ có mặt, chỉ cần em nhận lấy chiếc nhẫn này cho anh cơ hội anh hứa sẽ làm người đàn ông tốt nhất của em!"
“ Tiểu Ánh, anh thật sự không thể sống thiếu em!"
Tay cầm hộp nhẫn vẫn còn run của Lục Tần Phàm nhưng từng câu từng chữ anh lại rất rõ ràng.
Người trong nhà hàng đang dùng bữa cũng phải dừng lại mà nhìn đến chỗ hai người.
“ Bạn hãy nhận đi, người đàn ông đã nhận sai trước người mình yêu thật lòng như vậy ắt anh ấy sẽ biết sửa sai mà cho bạn một cuộc sống mới hạnh phúc!" Một người phụ nữ trẻ nhưng lại chững chạc nhìn về phía cô mà nói
Diệp Vân Ánh không lên tiếng nhưng cũng để ý, lời của người phụ nữ đó nói rất đúng.
Trong lòng cô bây giờ rất rối bời, tim lại nhớ đến những cảnh đau khổ khi trước nhưng những thứ đó lại bị điều mà anh làm khi thay đổi chen vào, từ khi anh nói lời xin lỗi đến giờ đã làm rất nhiều điều tốt cho cô, Diệp Vân Ánh cũng thấy được sự chân thành của anh, nhưng cô vẫn còn một sự lo lắng đó là.
“ Anh thật lòng sao?"
“ Anh hứa vinh dự của bản thân, nếu anh không đối xử tốt với em tính mạng này của anh do em quyết định!"
Diệp Vân Ánh lại ngừng lại suy nghĩ: “ Em cho anh thời gian một tháng, nếu anh làm cho em cảm thấy anh đã thay đổi em sẽ đồng ý, ngược lại nếu trong vòng một tháng anh khiến em thất vọng thì em nghĩ chúng ta nên kết thúc!"
“ Được!"
Đây chỉ là thử thách mà cô dành cho anh, Diệp Vân Ánh muốn chắc chắn sự lựa chọn lần này cô sợ mình lại sai lầm như trước.
“ Còn chiếc nhẫn chờ đến khi em cảm thấy anh biết hối hận sửa sai thật lòng em sẽ nhận, còn giờ anh mau cất và đứng lên!"
“ Vậy anh sẽ chờ đến ngày đó!"
Mặc dù không nhận chiếc nhẫn nhưng cô cũng đã chấp nhận cho anh thêm cơ hội, như vậy đủ cho Lục Tần Phàm có thêm cơ hội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]