Cố Thành Viễn không ở lại nữa mà đã quyết định bay về nước và đương nhiên Diệp Vân Ánh không hề biết điều này. Nếu để cô biết Cố Thành Viễn lại khó đi hơn, sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong Cố Thành Viễn đứng trước cửa sân bay mà chào Diệp Bạch Vũ.
“ Cậu nhớ đưa thứ này cho tiểu Ánh, gửi lời đến em ấy tôi chúc em ấy sống hạnh phúc vui vẻ!"
Cố Thành Viễn đưa một hộp quà được gói rất cẩn thận cho Diệp Bạch Vũ.
“ Sao không tự tay đưa? Con bé biết cậu đi không chào tạm biệt sẽ rất buồn!"
“ Nếu để em ấy biết sợ tôi không nỡ đi!"
Cố Thành Viễn trước kia còn quá nhỏ bố mẹ lại phải ra nước ngoài định cư nên không thể không đi, lúc đó anh mà biết cô chỉ xem mình là anh trai thì cũng đã không lưu luyến đến chừng này.
Được Diệp Bạch Vũ đồng ý anh mới yên tâm mà bước vào sân bay.
Tạm biệt những thứ lưu luyến.
Diệp Vân Ánh, tạm biệt em!
Diệp Vân Ánh không biết chuyện Cố Thành Viễn đã bay về nước nên vẫn như thường ngày sẽ đến bệnh viện thăm anh, nhưng hôm nay cô đến lại nghe tin anh đã xuất viện.
“ Anh, A Viễn anh ấy xuất viện khi nào vậy?"
Diệp Vân Ánh lo lắng cho một thân bệnh mới khỏi đã xuất viện còn không cho cô biết, cô liền phải gọi cho anh trai để hỏi.
“ Cậu ấy về nước rồi!" Diệp Bạch Vũ xoay chiếc bút trên tay nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cau-hanh-phuc-luc-tong-muon-quay-lai-voi-vo/2271116/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.