Lục Tần Phàm không từ bỏ, anh biết tin được ngày hôm nay Cố Thành Viễn sẽ ra ngoài ngoại ô để ký hợp đồng nên cả ngày hôm đó anh rất hay ghé đến tiệm của cô, lúc thì lấy cớ mua hoa lúc thì lấy cớ để quên đồ chú ý của anh là đến để gặp cô, nhưng sợ cô để ý nên anh mới làm vậy.
“ Anh muốn nói cái gì thì nói luôn đi, có cần làm rắc rối vậy không?" Diệp Vân Ánh cả buổi sáng nhìn anh ra rồi lại vào cả buổi trời liền khó chịu lên tiếng
“ Anh chỉ là để quên đồ!" Lục Tần Phàm bây giờ lại tỏ ra trí nhớ mình không tốt, để cô cho qua.
“ Tôi không nghĩ trí nhớ anh lại kém đến như vậy? Anh muốn nói cái gì thì nói ra đi cho tôi còn buôn bán!" Cả một buổi sáng anh ra vào rất nhiều cản trở việc bán hàng của cô, cũng như khách hàng ra vào.
“ Anh chỉ là…muốn em tối nay có thể cùng anh ăn một bữa cơm được không?"
Đây là ước nguyện mà anh mong muốn nó thực hiện, ước nguyện này đối với cô trước kia rất xa vời bây giờ anh mới cảm nhận được, chờ đợi một sự đồng ý của người khác nó sa hoa như thế nào
“ Tôi thấp bé không đủ địa vị để ngồi cùng bàn ăn với anh!"
Câu nói này trước kia là anh nói với cô, giờ cô chỉ lặp lại những gì mà trước kia anh nói.
Một con người không bằng ăn xin làm sao tôi có thể ngồi ăn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cau-hanh-phuc-luc-tong-muon-quay-lai-voi-vo/2271101/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.