Sáng hôm sau, mặt trời lên đến tận đỉnh đồi Lục Tần Phàm mới mở mắt tỉnh dậy, anh nhìn bốn phía không giống trong phòng liền vội bật dậy.
Anh đang xác nhận xem tối qua đã xảy ra những chuyện gì thì cửa phòng mở ra, Bùi Ngôn tay cầm bữa sáng dành cho anh đi vào.
“Dậy rồi sao? Tôi còn tưởng cậu không muốn dậy để tôi vào gọi nữa chứ?"
“Tối qua tôi ngủ ở chỗ cậu sao?"
Nhìn mà không biết sao? Cái tên khó ưa này!
“ Không cậu ngủ ở ngoài đường!"
Mới sáng Bùi Ngôn lại rảnh rỗi mà chọc đùa, tên này thấy anh mà không nói vài câu trêu đùa thì hơi ngứa ngáy phải nói một câu gì đó mới vào thẳng chuyện chính.
“Dậy rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng, tôi còn phải chở cậu về nhà nữa!" Bùi Ngôn để bữa sáng xuống bàn rồi đi tới mở rèm cửa cho ánh sáng vào phòng.
“Đã mấy giờ rồi?" Anh lật chăn bước xuống giường đi vào phòng tắm
“9 giờ sáng rồi!"
Giờ này là giờ đáng ra anh phải ở công ty làm công ngàn việc rồi, chỉ vì tức giận cái tên hôm qua mà bây giờ anh mới tỉnh đây
Lục Tần Phàm đi ra khỏi phòng tắm lấy áo vest khoác lên mình, Bùi Ngôn thấy anh bạn mình mặc áo thì hỏi: “ Cậu tính đến công ty sao?"
“Về công tỷ giải quyết việc, chuyện hôm qua cảm ơn!"
“Không được, tôi đã hứa với vợ cậu buổi sáng sẽ đưa cậu về nhà rồi!"
Lời hứa không thể thất được!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cau-hanh-phuc-luc-tong-muon-quay-lai-voi-vo/2271065/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.