Diệp Vân Ánh cuối cùng cũng phải nghe lời anh trai ngoan ngoãn đi theo anh về Diệp gia, về căn nhà đầu tiên khiến cô đau khổ nhưng cũng là nơi có tình thân của cô, bọn họ đối xử với cô không tốt nhưng bọn họ cũng là bố mẹ và chị của cô, cũng không thể nào trốn tránh suốt đời được.
Lục Tần Phàm cũng không rảnh rỗi mà quan tâm việc của cô, sau khi cô đi anh lên phòng của mình nằm xuống giường mà đánh một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy còn rảnh rỗi mà gọi điện nói chuyện với Vương Bảo Châu.
Anh thì nhàn nhã nhưng cô lúc đó thì không, vừa về và đặt chân vào nhà đã bị Diệp lão gia cản lại, mà hỏi lý do tại sao lại về Diệp gia.
“Sao lại quay về đây?" Diệp lão gia không ưa mà nói
“Bố…!" Diệp Vân Ánh khó nói, cô không biết giải thích với người bố xem tiền tài hơn cô như thế nào cả.
Diệp Bạch Vũ nhìn thấy em gái của mình ấp úng lại sợ hãi Diệp lão gia, anh vội lên tiếng giải thích giúp em gái mình:
“Là con bắt em ấy về!"
“Sao con lại đêm con bé về làm gì?"
“Tại sao em ấy không được về? Đây là nhà của em ấy thích thì về cũng không được sao?"
“Ý của bố là con bé đã là dâu nhà Lục gia, không thể tùy tiện về nhà bố mẹ ruột khi chưa được sự cho phép ở bên nhà đó!" Diệp lão gia vội giải thích
“Em ấy sống ở Lục gia không hạnh phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cau-hanh-phuc-luc-tong-muon-quay-lai-voi-vo/2271056/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.