“Mẹ ruột của Mộ Dã là ai?” Thiên Tịnh cười điên dại, “Mộ Dã là do ai sinh ra? Ha ha ha, không phải tôi. Con của tôi đâu? Con của tôi ở đâu? Con của tôi là của Mộ Ly! Anh ta không thể không quan tâm hai mẹ con tôi được! Mộ Ly, trái tim anh thật là độc ác, ngay cả đứa con của mình mà cũng không cần!” 
Mộ Thương Nam nhìn người phụ nữ khóc lóc điên dại trước mặt mình, chân mày của anh nhíu chặt lại hết mức, anh không ngờ con của Thiên Tịnh lại là của Mộ Ly! 
Nhưng mà mẹ ruột của Mộ Dã rốt cuộc là ai, anh vẫn chưa biết được! 
“Tôi hỏi cô, Mộ Dã là do ai sinh ra!” Ngữ khí tức giận của anh phủ khắp vầng trán của Thiên Tịnh. 
“Á! Anh đừng giết tôi! Tôi không biết, tôi không biết gì hết! Cô ôi, cô cứu con với! Con muốn mỏ vàng đen, con muốn Mộ Thương Nam, anh mau trả Mộ Thương Nam lại cho tôi!” Thiên Tịnh trở tay nắm lấy cánh tay của Mộ Thương Nam, nói năng lộn xộn. 
Mộ Thương Nam thu ánh nhìn lại, chăm chú nhìn ánh mắt ngây dại của Thiên Tịnh, ánh mắt này hoàn toàn không phải ánh mắt của một người bình thường. 
“Người đâu! Trói Thiên Tịnh lại đi!” Anh dặn dò vệ sĩ của mình. 
Thiên Tịnh bị mấy người vệ sĩ dùng dây thừng trói chặt lại, cô ta không động đậy được, liên tục khóc lóc làm loạn, vừa nhìn đã biết là bộ dạng đã hóa điên rồi. 
“Tổng giám đốc! Không xong rồi, đám người áo đen chúng ta bắt được đều uống thuốc độc chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475645/chuong-288.html