Ánh mắt của Diệp Phi nhìn gương mặt một cách thù hận, “Để tôi bệnh chết thì các người có thể chiếm tài sản của tôi mãi mãi phải không? Chỉ cần tôi sống thì sẽ không để cho các người được đắc ý đâu!” 
“Ha ha, chúng tôi chính là muốn độc chiếm tài sản của cô, tôi không những từ nhỏ độc chiếm tài sản của cô mà còn chiếm luôn cả vị hôn phu của cô nữa, bây giờ anh ấy là chồng của tôi. Nhưng mà như vậy thì làm sao chứ? Cô có thể làm gì được tôi? Mộ Dã hôn mê bất tỉnh, vừa hay, tôi sinh thêm một đứa cho Mộ Thương Nam! Thực ra, tôi còn phải cảm ơn cô nữa đó! Ha ha ha!” Thiên Tịnh cười điên dại. 
Không có Mộ Dã, Mộ gia chắc chắn phải có một người thừa kế khác, cô ta là vợ của Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam có đổ máu thì cũng phải sinh con với cô ta! 
Môi Diệp Phi bặm chặt lại, “Con trai của cô bệnh nặng, cô còn có thể cười được nữa sao? Cô có phải người hay không vậy?” 
“Có phải người hay không thì không cần gấp, việc cần gấp bây giờ là ai mới là vợ của Mộ Thương Nam, thiếu phu nhân của Mộ gia!” Thiên Tịnh nói. 
Diệp Phi tát một bạt tay lên mặt của Thiên Tịnh, “Tại sao lại có nguời mẹ độc ác như cô vậy chứ? “ 
Thiên Tịnh né cái bạt tay của Diệp Phi, căm giận nói, “Tôi nói cho cô biết, tôi còn mong cho nó chết nữa kìa!” 
Cô ta đè nén câu nói này trong lòng quá lâu rồi, cô ta còn mong cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475632/chuong-275.html