Chương trước
Chương sau


“Mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn con nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ sinh thêm một đứa nữa!” Thiên Tịnh kích động nói.
Năm năm nay Mộ Thương Nam đều không chạm vào cô ta, lần này có câu nói của Liễu Họa, cơ hôi của cô ta cuối cùng đã tới rồi.
“Đúng rồi, mẹ còn tìm bác sĩ Đông y kê cho con thuốc bổ, nghe nói nhiều người uống rồi, chỉ cần một lần là có thể mang thai! Mẹ kêu người làm sắc thuốc cho con rồi, con vào nhà bếp uống đi!” Liễu Họa nhìn thấy Thiên Tịnh thì rất vui, đứa con dâu này làm bà ta rất vừa ý, bà ta nói gì Thiên Tịnh đều nghe theo, sinh cháu cho bà ta, còn đồng ý sinh thêm đứa nữa.
“Bây giờ con đi uống ngay.” Thiên Tịnh không dám nhìn sắc mặt của Mộ Thương Nam, bước nhanh vào nhà bếp uống thuốc.
Mộ Thương Nam không nói một chữ, không ai có thể nhìn hiểu được biểu cảm bình tĩnh của anh.
“Người đâu, dọn dẹp đồ đạc, đi đến biệt thự của ta.” Anh thờ ơ dặn dò.
Mộ Dã ngồi trên chiếc đèn thủy tinh đã không yên nữa, thò cái đầu nhỏ ra nhìn phản ứng của bố, nhưng mà Mộ Thương Nam không thèm nhìn cậu lấy một lần.
Người làm hoảng loạn dọn dẹp đồ đạc theo chỉ thị của anh, nửa tiếng sau, Mộ Thương Nam dẫn theo cả đám người đi đến biệt thự của anh, cả căn biệt thự trống không chỉ còn lại duy nhất một mình Mộ Dã đang ngồi trên chiếc đèn thủy tinh!

Đôi môi nhỏ của Mộ Dã bặm môi lại, lộn đầu nhảy xuống đất, Mộ Thương Nam dám sinh em trai cho cậu?
Khỉ gió! Trong đầu của cậu hiện đủ loại bất mãn, ngồi phịch xuống ghế sofa, tay chống lên đầu của mình, cặp mắt to chuyển động liên tục.
Trong phòng ngủ chính ở biệt thự của Mộ Thương Nam, Liễu Họa sớm đã đẩy Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh vào trong rồi, còn dặn dò tất cả mọi người không được phép làm phiền Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh làm việc tạo người!
Thiên Tịnh đắc ý đi tắm, trên người thoa đầy tinh dầu trơn bóng, tỉ mỉ mặc lên người bộ đồ ngủ bằng vải bong mà mình đã sớm chuẩn bị.
Loại đồ ngủ này là chất liệu vải xuyên thấu toàn thân, chỉ điểm xuyết một vài đóa hoa thêu ở vị trí quan trọng thôi, bộ đồ ngủ màu đen tôn lên nước da trắng ngần của cô ta, dù sao thì cô ta nhìn mình trong gương cũng thấy đẹp ngất ngây rồi!
Cô ta bước ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt tìm kiếm Mộ Thương Nam trong phòng.
Anh ngồi trên chiếc sofa đơn, lười nhác dựa vào lưng chiếc sofa, ba chiếc cúc áo chiếc áo sơ mi trắng của anh đã được mở ra, để lộ ra bờ ngực rắn chắc của anh.
Chiếc áo sơ mi trắng đó cùng nước da ngâm màu đồng của anh đã tôn lên khí chất đàn ông của anh càng thêm mạnh mẽ.
Ánh mắt tham lam của cô ta di chuyển từ bộ ngực của anh đến những góc cạnh rõ ràng trên gương mặt anh, dường như năm tháng rất ưu ái anh, thời gian năm năm vẫn không lưu lại dấu vết gì trên người anh, trái lại còn tăng thêm ý vị cho sự nam tính của anh.
Cho dù là dáng vẻ anh vươn ngón tay cầm ly rượu thủy tinh lắc lắc rượu vang cũng đủ làm cô ta gào thét rồi!
“Anh Thương Nam!” Cô ta cất bước bước tới, không đợi được mà muốn nhào vào đôi chân dài của anh.
Ngồilên đôi chân dài của anh, không biết là mùi vị gì nhỉ?
Nhưng mà, cho dù cô ta đi đến bên cạnh Mộ Thương Na, anh cũng không nhìn cô, chỉ nhìn vào giọt rượu đang chảy xuống trong ly.
“Mệt thì ngủ đi.” Từng chữ phát ra từ khóe miệng anh, lộ ra sự lạnh lùng khó đè nén.
“Nhưng mà mẹ bảo chúng ta sinh em trai cho Mộ Dã mà! Anh Thương Nam, Mộ Dã bị ông nội nuông chiều quá rồi, nếu như chúng ta sinh thêm một đứa con trai nữa, ông nội chắc chắn sẽ không chiều Mộ Dã nhiều nữa, như vậy cũng có lợi cho sự giáo dục của Mộ Dã.” Thiên Tịnh ngồi xổm trước mặt anh mà nói, cố ý ưỡn sống lưng của mình, như vậy khi anh nhìn xuống thì sẽ thấy độ cong trắng như tuyết của cô ta.
Ánh mắt của Mộ Thương Nam lạnh nhạt nhìn mặt của cô ta, “Cô rất muốn sao?”

Sắc mặt Thiên Tịnh ửng hồng, “Em…em chỉ là phụ nữ, cũng muốn thân mật với người đàn ông của mình.”
“Nếu như cô thật sự chịu không nổi cô đơn thì tôi cũng không để tâm mà thả cho cô tự do, tình hình cơ thể của tôi cô cũng biết.” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói.
“Em biết, là chứng tâm lý hậu chấn thương, nhưng mà bác sĩ cũng nói rồi, bệnh này từ từ sẽ khỏi, không thì chúng ta thử đi!” Tay Thiên Tịnh nắm lấy tay anh, “Cho dù không được thì em cũng không rời xa anh đâu!”
Cô ta quỳ xuống đất, đưa đầu ra hôn lên môi anh, tay kia thì kéo bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve trên người mình xuống, chỉ muốn kích thích anh thêm nữa.
Ánh mắt cô ta chăm chú nhìn đôi môi mỏng của anh, môi anh quá đẹp, lộ ra phần lạnh lùng, nhưng chính vì sự lạnh lùng này khiến cô ta liều lĩnh muốn dùng hơi ấm của mình ủ ấm cho anh!
Trong khoảnh khắc tim cô ta đập nhanh loạn xa, đôi mắt nhắm lại muốn chạm vào anh thì cánh cửa kính ngoài sân bị mở ra.
“Ái da! Xấu hổ quá! Tịnh Tịnh chưa mặc đồ kìa! Xấu hổ xấu hổ xấu hổ!”
Âm thanh non nót của bé trai xông vào phòng.
Thiên Tịnh giật mình co người lại ôm lấy mình, trừng mắt nhìn Mộ Dã bước vào từ ngoài sân.
“Con…sao con lại tới đây?” Cô ta lớn tiếng hỏi.
“Chậc chậc, Tịnh Tịnh, cô mập như vậy, ngực lại nhiều thịt nữa, cô phải giảm cân rồi!” Mộ Dã nói oang oang.
“Á!” Gương mặt Thiên Tịnh đỏ bừng, cánh tay che chưa hết nên để lộ ra vùng ngực của mình.
“Ai dô, Tịnh Tịnh, râu của cô mọc sai chỗ rồi hả?” Ánh mắt của Mộ Dã nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô ta.
Bộ đồ của Thiên Tịnh vốn là xuyên thấu, có mặc cũng như không thôi, hơn nữa còn bị cô ta kéo xuống, bây giờ bộ đồ đang nằm dưới chân, trên người cô ta không có gì để che lại cả.
“Không được nhìn! Con cút ra! Cút ra!” Cô ta hét lớn lên.
“Xí, con đến tìm bố con, cô dựa vào đâu mà kêu cút? Hai người mới nãy làm gì vậy? Làm tiếp đi! Con xem hết phim hoạt hình rồi, vừa hay không còn gì để xem nữa.” Mộ Dã ngồi xuống đất, nhìn cô ta với dáng vẻ như xem kịch.

Mộ Thương Nam phất tay, “Trước mặt trẻ nhỏ, không ngượng hay sao? Ra ngoài đi!”
Gương mặt Thiên Tịnh lúc đỏ lúc trắng bệch, bò từ dưới dất lên, mặc bộ đồ ban đầu của mình vô rồi chạy ra khỏi phòng.
Mộ Thương Nam nhìn ranh con đang ngồi trên nền nhà, “Không ngồi chơi trên đèn thủy tinh nữa à?”
“Cái đó chơi không vui, không vui bằng cái này của bố, bố cho con chơi cùng với nhé!” Mộ Dã nói.
“Lông còn chưa mọc đủ thì chơi cái gì? Còn nữa, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được gọi là Tịnh Tịnh.” Mộ Thương Nam nói.
“Dù sao con cũng không gọi cô ta là mẹ, cô ta có phải mẹ của con đâu. Còn nữa, bố không được sinh con với cô ta, người phụ nữ của bố chỉ có thể là mẹ con!” Mộ Dã trừng đôi mắt to lên nói.
“Ai nói với con là Thiên Tịnh không phải mẹ của con?” Ánh mắt Mộ Thương Nam thu lại.
“Bố xem con là con nít à? Tự con không biết nhìn sao? Lúc nhập học mẫu giáo có kiểm tra nhóm máu, nói con là nhóm máu AB. Bố là nhóm máu AB, con cũng là máu AB, nhưng Thiên Tịnh là nhóm máu O, mẹ ruột của con có thể là nhóm máu A, nhóm máu B hoặc nhóm máu AB, không thể là nhóm máu O được.” Mộ Dã nói như thật vậy.
Khóe môi Mộ Thương Nam cong nhẹ, không thể không phục sự mạnh mẽ của gien di truyền của mình, con trai của mình quá thông minh rồi.
Anh cũng thông qua tờ xét nghiệm máu của con trai mới phát hiện ra vấn đề, nhưng mà, anh phát hiện vấn đề này sớm hơn Mộ Dã.
“Còn có ai biết chuyện này không?” Anh hỏi.
“Không có, chỉ có mình con biết thôi. Bố muốn ở cùng Thiên Tịnh cũng được, bố nói con biết, mẹ con là ai, con đi tìm mẹ ruột của mình!” Mộ Dã nói lại.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.