45237.“Ai da, chúng tôi đã cố hết sức rồi!” Hiệu trưởng nhà trẻ nói. 
Đáy lòng Diệp Phi bỗng thất vọng, đầu não bỗng rối loạn: “Tôi đến ngay đây, lập tức!” 
Cô cúp điện thoại, chạy đến bệnh viện, bắt xe đi đến địa chỉ mà hiệu trưởng đã đưa cho cô. 
“Mộ Dã! Mộ Dã!” Lái xe vừa đến nhà trẻ, cô liền xuống xe chạy vào trong trường học. 
“Cô là người thân của Mộ Dã?” Một người đàn ông đứng ở trước cổng trường học đi ra đón. 
“Đúng vậy. Mộ Dã đâu? Thằng bé có làm sao không?” Diệp Phi hốt hoảng, chỉ sợ Mộ Dã xảy ra chuyện gì. 
Chuyện ngày còn bé đã từng trải qua tạo ra bóng đen trong lòng cô. Nhà trường gọi điện thoại cho phụ huynh đều là khi đứa trẻ xảy ra chuyện lớn gì đó. 
“Chúng ta đi đến văn phòng rồi nói tiếp. Tôi là hiệu trưởng nhà trẻ.” HIệu trưởng một mực cung kính nói. 
“Thật tốt, chúng ta nói chuyện.” Diệp Phi vội vàng nói. Cô đi theo hiệu trưởng về phía văn phòng hiệu trưởng. 
Hiệu trưởng mở cửa đi vào. 
Diệp Phi nhìn thấy Mộ Dã ngồi trên ghế dài, ổn đến không thể nào ổn hơn! 
“Mộ Dã, con không sao chứ?” Cô kinh ngạc hỏi. 
Hiệu trưởng nhà trẻ suýt khóc: “Mộ thiếu gia không sao, còn chúng tôi thì sắp có sao rồi đấy. Xin cô hãy cứu nhà trẻ chúng tôi đi!” 
Diệp Phi kinh ngạc: “Hiệu trưởng, ngài nói gì cơ?” 
“Internet ở đây toàn bộ đã bị Mộ thiếu gia khống chế, cậu bé hack tất cả điện thoại của giáo viên, rồi trộm hết tất cả lịch sử cuộc nói chuyện của giáo viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475594/chuong-237.html