Tay Diệp Phi bám chắc lấy thanh của tàu lượn, chỉ sợ buông tay sẽ rơi xuống dưới. 
“Căng thẳng vậy làm cái gì? Vui biết bao, chúng ta bay giống như chim! Ồ, tôi quên mất cô là chuột đồng, sợ độ cao!” Mộ Ly mỉa mai nói. 
Diệp Phi trợn ngược mắt tặng cho Mộ Ly, “Anh mới Erha! Độ tuổi này thật tốt, Erha cũng có thể thượng thiên! Quả nhiên chó gà lên trời!” 
“Ý của cô là tôi là chó cô là gà?” Mộ Ly yêu nghiệt nhìn người phụ nữ. 
Khóe miệng Diệp Phi co rút, cùng người đàn ông này cãi nhau, cô trước nay chưa từng chiếm được tiện nghi. 
“Cút!” Cô không tốt tính trả lời 1 câu, bay 1 lúc có chút cảm giác thích ứng tàu lượn, không cần lực cánh tay quá lớn để chống đỡ thân thể theo hướng nằm ngang, bởi vì khi bay lên, thân hình con người tung bay theo chiều gió. 
Cô chỉ cần nắm chặt thanh của tàu lượn, không để bản thân rơi xuống là được. 
Cảm giác thật giống chim trong không trung, dưới chân cô 1 mảng đèn đuốc sáng rực, chấm nhỏ của ánh đèn giống như vô số ngôi sao nhỏ. 
Diệp Phi nghĩ cảnh vật ban ngày nhất định càng đẹp. 
“Chúng ta đi đâu? “ Cô nghĩ đến vấn đề này. Khí phụt của tàu lượn có thể mang bọn họ đi bất kì nơi nào. 
“Đương nhiên đi đến nơi an toàn, cô hiện nay là đào phạm. Chưa dày vò cô đủ, tôi sao nỡ để người ta bắt cô quay về.” Tay Mộ Ly điều khiển tàu lượn, hướng núi sâu bay đi. 
Trong rừng cây đen kịt, hoàn toàn không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475555/chuong-198.html