“Mộ Thương Nam! Anh khốn nạn!” Diệp Phi chửi rủa anh, chỉ cần anh dùng lực, tất cả sự vùng vẫy của cô đều là uổng phí. Đối diện với cô là bàn trang điểm, sau lưng là anh, cô có thể nhìn thấy ánh mắt đang cháy lên ngọn lửa của anh qua gương, giống như thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống cô. 
Tay Mộ Thương Nam giữ chặt lấy đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô, anh không thích sự phản kháng của cô, anh phải làm cho cô can tâm tình nguyện lăn lộn cùng anh. 
“Là em làm anh cay, em phải chịu trách nhiệm giải cay cho anh!” Anh mặc ý tấn công vào khoang miệng cô, cảm nhận được sự mát lạnh trong miệng cô, làm giảm đi cái cay cay trong miệng anh. 
Mồm cô bị anh chiếm lấy mạnh mẽ, vị tê tê cay cay xộc vào miệng cô, cay quá! Cô chỉ có thể ăn đồ hơi cay một chút, cái loại cay đặc biệt như này cô không chịu nổi, bị vị cay trong miệng kích thích giống như thủy triều đang dâng lên. 
Mộ Thương Nam mở to miệng mút hết tất cả những gì có trong miệng cô, cảm giác quyến rũ tràn ngập trong miệng hai người, làm hơi thở hai người gấp gáp hơn. 
Tất cả khí oxy của Diệp Phi bị anh hút hết, bộ não cô từng đợt từng đợt thiếu khí, vì sự kích thích của vị cay, nụ hôn lần này càng có nhiều cảm xúc hơn, toàn thân cô khó chịu như bị kiến cắn, hận đến nỗi muốn đánh chiếm vào trong cơ thể anh. 
Tất cả khả năng kiềm chế của anh đã cạn kiệt, tay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475517/chuong-160.html