Mộ Thương Nam ngước mắt lên nhìn Diệp Phi, trong đáy anh mắt cuốn theo dòng nước lạnh của Alaska “Ly hôn thì phải phân chia chi phí, em biết lễ cưới tôi cho em đáng giá bao nhiêu không? Lễ cưới của hai người, đương nhiên chi phí của cả hai người, ít nhất em cũng nên bỏ ra một nửa chứ?” 
Diệp Phi dù thế nào cũng không ngờ được, Mộ Thương Nam lại đòi cô lấy lại tiền lễ cưới, đừng nói một nửa đến 1 phần một nghìn vạn cô cũng không có. 
“Tôi không có tiền, anh không ký, chúng mình không ly hôn được, anh với Thiên Tịnh cũng đừng mơ mà kết hôn”. 
“Haha. Tôi đừng mơ kết hôn, em cũng đừng mơ kết hôn với Cung Trạch Vũ” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói. 
Diệp Phi mím môi “Mộ Thương Nam, anh muốn kéo dài thời gín với tôi có phải không?” Cô từ trên cao trợn mắt nhìn anh, cánh tay chống vào eo của mình. 
Mộ Thương Nam đứng dậy, trong tích tắc nắm giữ được vị trí cao nhất, quay sang từ trên cao nhìn cô, cái cảm giác này mới đúng. “Tôi muốn kéo dài thời gian bên em, em có thể làm gì được? Tôi không ký tên, thì không có một tòa án nào dám phán quyết cho tôi ly hôn! Và cả cuộc đời này em đừng mơ lấy Cung Trạch Vũ”. 
“Mộ Thương Nam, anh như này còn dám không biết xấu hổ à?” Diệp Phi giơ tay tát vào mặt anh. 
Mộ Thương Nam một tay đỡ lấy cánh tay cô và đưa cánh tay của cô ra sau lưng cô, anh kéo cánh tay lại, cô nằm trong lòng của anh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475514/chuong-157.html