Không biết có phải trong lúc cực kỳ nguy hiểm có thể phát huy tiềm năng của mình hay không, Diệp Phi thật sự nghe thấy âm thanh nước từ từ tràn vào thuyền, cũng có thể cảm nhận được thuyền dần dần chìm xuống. 
Vị trí của cô là kho hàng, ở phía dưới boong tàu, muốn dìm chết cô thì thật quá dễ dàng rồi, nước tràn vào đầy kho hàng thì không cần đợi thuyền chìm, cô đã bị dìm chết trong kho hàng không lối thoát rồi. 
Lòng cô thắt lại, người đàn ông nói chuyện với cô đã đi rồi, bởi vì cô nghe thấy tiếng ca nô lái đi rồi. 
Mộ Thương Nam! Lòng cô gọi tên Mộ Thương Nam, trước giờ chưa từng nhớ anh đến vậy. 
Giây tiếp theo, cô khổ sở cười chế giễu mình, Mộ Thương Nam không phải thần tiên, sao anh có thể đoán được cô ở đâu chứ? 
Đôi chân đột nhiên cảm nhận được nước, nước biển đã tràn vào kho hàng của cô rồi. 
Chết thật! Cô la lên, cô phải rời khỏi đây, không thể chết ở nơi này được! 
Cô tìm được một vật có thể sử dụng trong kho hàng, một cây gậy đập vào mắt cô, cô bước tới cầm gậy lên, cố sức dùng lực đập vào cánh cửa, phát ra âm thanh chói tai. 
Đáng tiếc cánh cửa bằng sắt, nếu không thì thật sự có thể dùng gậy đập ra từ từ. 
Cô dùng gậy chọc vào khe hở ở cửa, nhưng mà khe lại quá nhỏ, gậy không thể chọc vào được, không thể cạy cửa ra được. 
Sự thất bại bủa vây lấy cô, khiến cô gấp đến mức phát điên, không ai muốn chết cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475495/chuong-138.html