“Tiện nhân còn dám giả chết, đứng lên cho tôi!” Đào Dung giơ tay đánh Thủy Tinh. 
“Đủ rồi!” Bắc Minh Phong một tay giữ lấy tay mẹ, tay kia kéo Thủy Tinh đang ngất dưới đất vào lòng! 
“Đủ rồi? Đứa con nối dõi của nhà chúng ta sắp bị nó hại chết? Mắt con mù rồi sao? Còn muốn bảo vệ nó? Đứa bé trong bụng của Lăng Tuyết là của con đó!” Đào Dung nói lớn, bà ta không tính toán những thứ khác, thậm chí còn âm thầm chịu đựng việc Thủy Tinh không còn trong trắng mà cho giữ vị trí thiếu phu nhân của gia đình họ, nhưng đụng đến cháu của bà ta thì tuyệt đối không được! 
“Cô ấy là vợ con!” Bắc Minh Phong nói rồi bế Thủy Tinh chạy đến phòng cấp cứu khác. 
Anh trực tiếp xông vào bắt bác sĩ cứu chữa cho Thủy Tinh. 
Nếu như không phải lần đó là ngoài ý muốn, anh bị trúng thuốc nên lỡ cùng với Lăng Tuyết thì giữa hai người họ vốn dĩ sẽ không có sự tồn tại của người phụ nữ khác, cho dù người trong cả gia tộc dùng vị trị tổng tài để uy hiếp anh, anh cũng không để tâm. 
Anh có thể đời từ từ, đợi cô yêu anh. Nhưng mà đứa bé vẫn là vô tội, đây là sự thực mà anh không thể chọn lựa! 
Anh nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh đang được bác sĩ cấp cứu, chán nản dựa vào tường, sự u ám bao trùm toàn thân anh, nha đầu vô tâm này, lại có thể mập lên được, những ngày này không có ngày nào anh được yên ổn, anh đã gầy đi rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475481/chuong-124.html