Thiên Tịnh được y tá đẩy từ phòng cấp cứu vào phòng bệnh, Thiên Huệ và Diệp Minh vẫn luôn đi theo giường bệnh, 2 người nhìn thấy mặt Thiên Tịnh như màu đất, khóc lóc “Thiên Tịnh, con ngoan, con mau mau mở mắt nhìn cô, chú! Con yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ qua cho Diệp Phi đâu! Cô ta hại con như nào, chúng ta sẽ bắt nó bồi thường con gấp nghìn lần!” Thiên Huệ phát hận nói. 
Chỉ là Thiên Tịnh không có chút phản ứng nào, Thiên Huệ khóc đến xé tim liệt phổi. 
“Thông gia, đừng khóc nữa, bà như này, Thiên Tịnh nghe thấy cũng không vui, dù sao đi nữa để Diệp Phi thay thế trước, đợi nó tỉnh dậy, nó vẫn là con dâu tôi!” Liễu Họa khuyên Thiên Huệ. 
“Tôi biết, bà thương Thiên Tịnh nhất, nó cũng hiếu thảo bà nhất, nó từ bé đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, tại sao cái đứa đáng chết thì không chết! Trời cao không có mắt a!” Thiên Huệ hung hăng mắng chửi. 
“Vợ à, đừng khóc nữa, đứng dậy đi, bệnh nhân kiểu này rất nhiều đều có thể tỉnh, có lẽ qua mấy ngày là tỉnh rồi, chúng ta chỉ cần ở chỗ này cùng Thiên Tịnh nói chuyện nhiều thì có thể giúp nó tỉnh.” Diệp Minh Khuyên vợ mình. 
Khóe môi Diệp Phi hiện lên nụ cười lạnh, mẹ cô chính miệng nguyền rủa cô là đứa đáng chết! 
Không biết có phải là đau, cô chỉ cảm thấy tâm trạng trống rỗng, từ trước đến nay cô biết Thiên Huệ nghiêng về yêu thương Thiên Tịnh nhưng không ngờ Thiên Huệ hận cô đến chết! 
Đấy chính là ba mẹ cô? 
Ánh mắt Mộ Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475473/chuong-116.html