Sắc mặt Thiên Tịnh đột nhiên trở nên trắng bệch, toàn thân cứng đờ, trên trán túa mồ hôi lạnh! 
“Em nói gì?” Cô ta thấp giọng hỏi, chỉ cảm thấy mình nghe lầm, chuyện đó Diệp Minh đã xử lý ổn thỏa rồi, làm sao Mộ Lạc Lạc biết được? 
“Ha ha! Còn muốn em nói lại lần nữa à? Lúc sinh nhật chị, không phải đã cùng ân ái với hai tên đàn ông trong phòng sao?” Âm giọng Mộ Lạc Lạc trầm thấp, đây là nhược điểm lớn nhất của Thiên Tịnh mà cô ta nắm được. 
Trái tim Thiên Tịnh đột nhiên rơi xuống nơi thấp nhất, “Sao em biết được?” 
“Hôm đó em tận mắt thấy rồi. Chị nói xem nếu như anh em biết, chị còn có thể gả vào Mộ gia được nữa không?” Mộ Lạc Lạc nói. 
“Đừng quên, hôm đó là do em chuốc thuốc, nếu không phải là thuốc của em, thì chị làm sao trúng được? Là em hại chị, nếu anh của em biết được, em đoán anh ấy sẽ làm gì em?” Vết thương lòng của Thiên Tịnh nay bị xé toạc ra, sau khi sự việc xảy ra, cô ta luôn muốn tìm Mộ Lạc Lạc tính sổ, nhưng việc này cô ta không dám cho ai biết, nên cô ta mới ém đi không nói. 
“Em bỏ thuốc vào nước uống, hơn nữa em đã nói với chị rồi, chị nhất quyết đòi uống nước, liên quan gì em chứ, hơn nữa thuốc cũng là do chị đem tới!” Mộ Lạc Lạc độp lại. 
“Chị không có uống nước, chị ăn kem kim sa đá bào thôi!” Thiên Tịnh nói. 
Đây là chỗ mà cô ta nghĩ không ra, Mộ Lạc Lạc nói với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475465/chuong-108.html