“Tổng giám đốc Mộ, anh muốn chém giết thế nào đây?” Diệp Phi hỏi. 
Mộ Thương Nam nhìn về phía y tá: “Thuốc truyền pha xong chưa?” 
“Thưa tổng giám đốc, thuốc đã pha xong.” Y tá nói. 
“Giao cho Diệp Phi, để cô ấy truyền dịch cho tôi.” Mộ Thương Nam phân phó. 
Diệp Phi ngẩn ra, muốn chém giết cô như này đây ư? 
“Anh điên rồi sao? Tôi không biết truyền dịch cho người khác.” 
Cô thi đỗ khoa lâm sàng, nhưng cô đã đi học được ngày nào đâu? 
“Tôi không thích người khác động vào người tôi. Em truyền dịch cho tôi, không biết thì học, chẳng ai mới sinh ra đã biết cả!” Mộ Thương Nam nói. 
Diệp Phi thật muốn chửi người. Cô hận đến nỗi muốn giết người đàn ông này, thế nhưng lần đầu tiên cô cầm kim truyền dịch cũng sẽ sợ hãi, lo lắng lắm chứ. 
“Lại đây, nhìn xem y tá cầm kim truyền như thế nào, em cũng cầm như thế, sau đó tìm tĩnh mạch của tôi rồi đâm kim xuống.” Mộ Thương Nam nói. 
Trán Diệp Phi chảy đầy mồ hôi lạnh. Cô dựa theo tư thế cầm kim của y tá, bàn tay run rẩy không kiềm chế được, căn bản cầm không vững. 
“Cô đừng căng thẳng, như vậy thao tác càng không chính xác.” Y tá nói, dùng dây cao su quấn lên cánh tay của Mộ Thương Nam, để tĩnh mạch của anh nổi lên. 
“Cô xem, đây là tĩnh mạch. Tôi giúp cô sát trùng một chút, cô đâm kim xuống theo hướng tĩnh mạch là được.” Y tá tiếp tục nói 
Ánh mắt Diệp Phi chờ đường tĩnh mạch. Thật ra, cánh tay của anh rất mạnh mẽ, tráng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475459/chuong-102.html