“Đúng rồi! Đồ ăn xin!! Ông…….....” Ánh mắt Liễu Họa nhất thời bị kích động đến mức mở to nhất, giống như không tin vào mắt mình vậy, dùng tay dụi dụi mắt. 
Thành Thành đi về phía Liễu Họa “Hửm, xem ra ta vẫn chưa chết, thì có người đã mong ta chết rồi!” 
Liễu Họa mễm nhũn chân quỳ xuống đất “Ba, con không biết Thành Thành lại là ba, chúng con tìm ba suốt, ba về nước sao ba không về nhà?” 
Tim bà đập thình thịch, rõ ràng là khóc không ra nước mắt, nhà họ Mộ trước nay gia giáo nghiêm khắc, trước mặt bố chồng từ trước tới giờ không hề có vị trí của con dâu, bà luôn cẩn thận chăm sóc bố mẹ chồng, ông nói không chịu được tổn thương, nên mới rời khỏi nước ZH ẩn cư ở nước ngoài không về. Bây giờ nghĩ lại Mộ Thành đã 25 năm không về nước rồi. 
Mồm Thiên Tịnh và Thiên Huệ kinh hãi đến mức sắp rớt cằm ra rồi, chết cũng không ngờ, người bị họ chửi là người xin cơm, vậy mà lại là ông nội Mộ Thương Nam, Mộ Thành, trưởng gia gia đình họ Mộ. Họ đắc tội với Mộ Thành, có phải sẽ chết không? Hai người họ bị dọa đến nói không ra lời. 
Mộ Thành không thèm nhìn cô con dâu quỳ dưới chân, bước đến chỗ Mộ Thương Nam “Ta có thể sống đến bây giờ, đều nhờ Diệp Phi đã cứu ta, con bé là ân nhân của ta, cũng là bạn của ta, sau này con phải đối với Diệp Phi như với bà nội con”. 
Mộ Thương Nam tức may chưa hộc máu, anh phải đối xử với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475452/chuong-95.html