Chương trước
Chương sau
"Nhị đệ nói đúng lắm! Cô ta dám chơi chúng ta, chúng ta cưỡng bức cô ta trước!" Vương Bưu nói.
Vương Hám đưa tay sờ vào Thiên Tịnh, "Người phụ nữ cũng không tệ, da dẻ mềm mại lắm! Hôn thê của Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam hại chết cha chúng ta, chúng ta sẽ chơi với vị hôn thê của hắn."
Thiên Tịnh bị người ta xâm hại nhưng một chữ cũng không dám la lên, con dao kề sát cổ họng cô ta, sợ đến mức run cầm cập.
Vương Hám đột nhiên phát hiện điều gì đó, "Đại ca, cô ta còn trinh! Mộ Thương Nam có phải là không được không?"
"Ha ha ha, tiện cho anh em chúng ta rồi! Mau bế cô tar a ngoài!" Vương Bưu cầm một chiếc khăn long bịt miệng Thiên Tịnh lại.
Hai người đàn ông đặt Thiên Tịnh lên giường, sợ Thiên Tịnh vùng vẫy, Vương hám còn giữ hai cánh tay của Thiên Tịnh, để Vương Bưu làm trước.


Chỉ là tất cả suy nghĩ của bọn họ là dư thừa, Thiên Tịnh vốn không hề phản kháng, cảm giác nóng rang trong người cô ta đã nuốt trọn tất cả lý trí rồi.
"Mộ Thương Nam không được, lúc nào cũng bỏ đói cô à? Để tôi!" Vương Bưu nói.
"Anh nhanh lên một chút." Vương Hám bất mãn.
"Không được, em đợi đi." Vương Bưu nói.
Cơ thể và trí óc Thiên Tịnh hoàn toàn khác nhau, trong đầu cô ta biết mình đang làm gì, cô ta không thể khống chế được hành động của mình.
Cô ta tức đến phát điên, biết là tình hình hiện tại là không đúng, không phải Diệp Phi trúng thuốc mà là cô ta!
Mộ Lạc Lạc, rốt cuộc cô cho thuốc gì! Bây giờ cô ta đều muốn xé nát Mộ Lạc Lạc và Diệp Phi, không phải do bọn họ thì cô ta sẽ như thế nào sao?
Cô ta đẩy Vương Bư ra, nhào tới Vương Hám.
Hai người đàn ông bị Thiên Tịnh làm ngây ra, hoàn toàn không giống như bọn họ cưỡng ép cô ta mà giống như Thiên Tịnh cưỡng ép họ hơn!

Đâu thể nào thua phụ nữ về mặt này được?
Một thanh âm gợi cảm vây kín căng phòng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ba người.
Ngoài sân, Mộ Thương Nam chăm chú nhìn Diệp Phi đang ăn bánh, cái miệng đang ăn đồ ngon của cô rất đẹp, anh dùng khăn ăn lau khóe môi cho cô, nhìn cô yêu chiều.
"Ăn xong anh đưa em về." Anh nói.
Hôm nay anh đồng ý đến đây mừng sinh nhật, nhưng người con gái đó không phải Thiên Tịnh, mà là Diệp Phi!
Diệp Phi chuyển ánh mắt, đồng ý với anh, "Được, em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Khóe miệng cô cười lạnh, Thiên Tịnh sẽ có biểu hiện gì khi thấy cô đi cùng với Mộ Thương Nam?
Thiên Tịnh dám mắng cô không bằng con chó nhà bọn họ, cô sẽ ngược chết Thiên Tịnh.
Cô đứng dậy cùng anh rời khỏi sân, đi thẳng đến sảnh lớn.
Quan khách trong sảnh vẫn còn đang chào hỏi Liễu Họa và Thiên Huệ, bọn họ kinh ngạc nhìn Mộ Thương Nam và Diệp Phi bước ra, không phải Mộ Thương Nam đã đi rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện?

"Bố mẹ, sáng mai con còn có cuộc họp sớm, con đi trước." Mộ Thương Nam nói.
Liễu Họa cũng kinh ngạc, bà đã cử người tìm khắp biệt thự cũng không thấy, hóa ra anh vẫn ở đây.
"Con nên nói với Thiên Tịnh một tiếng, nó lên lầu nghỉ ngơi rồi, con đi tìm nó đi." Bà nhìn Diệp Phi đứng bên cạnh Mộ Thương Nam, tỏ vẻ không hài lòng.
Tiếc là lúc này Thiên Tịnh không có ở đây, nếu không sẽ để Thiên Tịnh xé xác Diệp Phi rồi.
"Không cần tìm cô ấy." Mộ Thương Nam nắm lấy tay Diệp Phi.
Mộ Lạc Lạc mở to mắt, cô ta biết mình đã bỏ thuốc, Diệp Phi chưa uống sao? Hay là thuốc không đủ liều?
Dựa theo thời gian mà bọn họ tính thì phải làm cả đêm cơ, mà thời gian lúc này thì hình như hơn ngắn?
"Anh! Anh đưa Diệp Phi đi đâu? Đừng quên mẹ đã nói, Mộ gia không cho phéo Diệp Phi bước chân vào!" Cô ta vội nói.
"Cô ấy là trợ lý đặc biệt của anh, phải đi theo anh 24 tiếng, anh đưa cô ấy về biệt thự của mình." Mộ Thương Nam nói xong thì kéo Diệp Phi đi khỏi trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Diệp Phi ngẩng đầu mình lên, cười nhìn Liễu Họa và Thiên Huệ, trông cô như một tiểu hồ ly xấu xa.
Úm ba la! Ha ha ha, ván này cô toàn thắng!
Trên xe, Mộ Thương Nam búng nhẹ trán cô, "Còn nhìn à? Sướng không?"
Diệp Phi xoa xoa vùng trán bị búng, cô luôn nhìn về phía sau, muốn xem gương mặt tức chết của Liễu Họa và Thiên Tịnh, trong lòng phát ra một tràng cười, thật lòng muốn ngược họ tới khi không được nữa thì thôi!
Còn có biểu cảm giống như đã ăn phải ruồi của Mộ Lạc Lạc vậy, khiến cô suиɠ sướиɠ ngất trời.
Nhưng mà không nhìn thấy Thiên Tịnh, không biết Thiên Tịnh ăn kem của mình làm xong sẽ phản ứng gì.
Đồ uống Mộ Lạc Lạc đưa cho cô, rốt cuộc có vấn đề gì hay không, cô lắc đầu nghĩ ngợi, có một chút hối hận đã đem đổ hết vào đĩa kem rồi, đáng ra phải giữ lại một ít đem đi hóa nghiệm.
"Mộ Thương Nam, nếu người nhà anh hãm hại tôi, anh sẽ mãi bảo vệ tôi chứ?" Cô không biết bản thân bị gì nữa, rất muốn biết câu trả lời này.
Cô không biết Mộ Lạc Lạc sẽ vì Cung Trạch Vũ mà sẽ còn hại cô như thế nào.
"Không ai có thể tổn thương em, bao gồm cả anh." Mộ Thương Nam trầm giọng nói.
Nếu như anh dám ức hiếp cô, anh sẽ không tha cho bản thân mình, càng không cần nói đến người khác nữa.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong nhất thời, cô không bắt được suy nghĩ của chính mình.
Tay của Mộ Thương Nam nắm lấy tay Diệp Phi, "Phi Phi, tin anh, anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi!"
Anh khởi động chân ga lái xe về biệt thự của mình.
Thông qua cửa sổ, ánh mắt của Mộ Lạc Lạc nhìn thấy Mộ Thương Nam lái xe đi rồi mới thu lại. Thật lòng nuốt không trôi cục tức này, Diệp Phi tại sao có thể không có chuyện được chứ?
Cô ta nghe thấy Thiên Huệ và Liễu Họa nói muốn lên lầu tìm Thiên Tịnh, cô ta đi theo sau lưng Thiên Huệ, cũng muốn đi tìm Thiên Tịnh.
Thiên Huệ vừa bước đến trước cửa phòng của Thiên Tịnh thì nghe thấy tiếng kêu của đàn ông và phụ nữ, bà ta kinh ngạc đẩy cánh cửa ra, giống như không tin vào tai của chính mình vậy.
Chiếc giường lớn bừa bộn, bà ta tức đến không thở ra được!
Tiếp theo đó, bà ta xông vào trong phòng, "Thiên Tịnh! Con điên rồi! Mau ngồi dậy đi!"
Bà ta đưa tay kéo Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh một tay đẩy Thiên Huệ ra, "Con không muốn đi, con không muốn!"
Vương Bưu bò từ trên giường lên, "Xin cô hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi thật sự sắp trụ không nổi rồi!"
"Không được, anh không thể đi!"Thiên Tịnh giữ lấy Vương Bưu không buông, một tay kia cầm chiếc bình trên tủ đầu giường lên, trong bình có chứa viên nang con nhộng cho Diệp Phi uống, loại viên con nhộng này nam nữ đều có thể uống được.
Cô cầm lên hai viên nhét vào trong miệng của Vương Bưu và Vương Hám.
Mộ Lạc Lạc đứng ngoài hành lang lấy tay bịt miệng lại, ánh mắt của cô ta nhìn thấy hết tất cả mọi việc trong phòng, kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, suýt chút nữa hét thành tiếng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.