Tim Thiên Tình thắt lại, cô ta nhìn Mộ Thương Nam cầu cứu, mặc dù anh chỉ ngồi trên sofa ở phòng cô một đêm thôi, nhưng cô dù sao cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh, anh không thể để cô cùng một giuộc với đám trai bao được? 
Nhưng mà ánh nhìn lạnh lẽo của Mộ Thương Nam không hướng về cô, chỉ chăm chăm vào gương mặt của Diệp Phi 
"Diệp Phi, chị thay Lạc Lạc xin lỗi em!" Cô ta nhắc nhở Diệp Phi, không nể mặt cô ta tức là không nể mặt Mộ Lạc Lạc và Mộ gia. 
Tiếc là Diệp Phi không hề để ý đến cô ta, cô xoay đầu nhìn Liễu Họa, mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương như bị ai đó ngược đãi! 
Liễu Họa không nhìn được nữa, còn tưởng rằng con trai sẽ ra mặt, kết quả anh lạ làm như người dưng đứng nhìn thôi. 
"Đủ lắm rồi! Lại ép cả chị họ mình như vậy! Trái tim để đâu chứ? Thương Nam, con xem người phụ nữ này độc ác tới mức nào?" 
"Nếu tôi độc ác, thì con gái của bà tìm cho tôi ba trai bao thì cô ta là gì?" Diệp Phi chống trả. 
"Làm sai thì không xin lỗi sao?" Mộ Thương Nam lạnh lùng hỏi. 
Liễu Họa ôm chặt ngực áo, bà ta tức đến mặt xanh mét, thở mạnh! 
Mộ Thâm đỡ lấy vợ mình, "Thương Nam mau gọi bác sĩ, bệnh tim của mẹ con tái phát rồi!" 
Ông gọi một người hầu, bế Liễu Họa về phòng. 
"Mẹ!" Mộ Lạc Lạc cất bước chạy theo. 
Mộ Thương Nam một tay giữ lấy cánh tay em mình, "Quỳ xuống xin lỗi! Không thì cút khỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475399/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.