Thiên Tịnh mở lời, "Anh Mộ, có phải Diệp Phi không biết tốc ký không? Anh nể mặt em, đừng giận nó."
Diệp Phi nhướn mày một cái, cười nhìn Thiên Tịnh, "Tổng giám đốc Mộ, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, anh phải thực hiện lời hứa đi!"
Ngũ quan xinh xắn của Thiên Tịnh chớp mắt đều nhíu lại, quả thực là tự vả mặt mình, cô chết cũng không ngờ Diệp Phi thật sự biết tốc ký.
"Vậy, vậy à? Vậy thì chúc mừng em họ rồi." Cô nói cho có lệ, " Nhưng mà, đi làm cực lắm, Phi Phi, chị họ sao nỡ để em đi làm được? Cứ như là chị không ưa em, đuổi em ra khỏi nhà vậy."
Diệp Phi nhếch môi, "Em tìm được việc thì có liên quan gì với chị họ đâu? Tổng giám đốc Mộ, anh từng nói anh sẽ không lẫn lộn giữa việc công và việc riêng."
Mộ Thương Nam gật đầu, "Theo tôi vào đây."
Diệp Phi vội vàng đi theo anh, bước vào phòng Tổng giám đốc.
Thiên Tịnh gấp đến mức giậm chân, nhưng mà không có câu nói của Mộ Thương Nam, cô không dám tùy tiện bước vào phòng làm việc.
Mộ Thương Nam ngồi xuống ghế của mình, nhìn cô như bậc vua chúa, "Nói về năng lực, cô đánh sai năm từ tiếng Pháp, chúng tôi là công ty tập đoàn đa quốc gia, phần lớn các dự án là ngành xây dựng, vốn từ chuyên ngành của cô không đủ. Tuy là cô đã dùng từ cận nghĩa để thay thế, có thể ứng phó với các cuộc họp bình thường, độ chính xác trong buổi đàm phán thương mại như thế này thì không được."
Anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-buc-vo-yeu/475369/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.