“Mỗi đêm đến nhà trọ, trên người lão tử đều lắp máy nghe lén, người đến để nấu mì cho lão tử tên là Hồng, người kia thần kinh có vấn đề? Hắn cho rằng lão tử không biết? Thực sự coi lão tử là một thằng ngốc a!”
“Tôi chưa bao giờ coi cậu là một thằng ngốc. Tôi chỉ coicậu là nam nhân của tôi.”
“Phi! Nam nhân cái đầu ngươi!”
“Nếu cậu không phải là nam nhân của tôi, tại sao lại quan tâm tôi?”
“…”
“Hôm nay ở công viên Phỉ Lâm, có khẩu súng, cùng vài tên ngốc, là cậu chuẩn bị phần thưởng cho tôi, đúng không?”
Giọng nam ngọt ngào trầm thấp, bình tĩnh.
Đêm khuya, thanh âm vang lên trong nhà trọ vạn lại câu tĩnh (mọi vật đều yên tĩnh).
Thanh âm tràn ngập mị lực nam tính của Hồng Lê Minh dội vào bức tường trang bị cách âm, hiệu quả giống như một cái loa siêu trầm, cũng như âm thanh stereo, gợi cảm mê người.
Trương Hằng không tự chủ được mà nắm cây súng càng chặt hơn.
Họng súng không nghiêng lệch, nhắm ngay vị trí trái tim vị cảnh sát.
“Như vậy, nếu tôi có chủ ý hại anh, việc anh phái người vây quanh câu lạc bộ Bách Nhạc, loại hình phạt đó là anh chuẩn bị cho tôi?”
Trương Hằng hừ một tiếng.
Hình phạt? Hình phạt duy nhất, tất nhiên là chết.
Nếu cảnh sát thực sự vây quanh câu lạc bộ Bách Nhạc, sớm đoán trước chôn một lượng lớn thuốc nổ tại đó còn có thể có ích.
“Anh tại sao không lục soát câu lạc bộ Bách Nhạc?” Trương Hằng hỏi.
“Cậu tại sao lại muốn tìm người chịu tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-ai-he-liet-2-ac-canh/4612700/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.