“Phố Ngọc Trắng à? Sao em lại hỏi chuyện đó?”
Ngồi trên ghế sofa, Gregor cau mày trong khi nhai miếng bánh mì. Trước khi hết ca, anh đã nghe vài lời đồn về khu vực đó.
“À, Gregor, anh biết là con gái bọn em không được học buổi tối đúng không? Vì thế nên điểm của bọn em lúc nào cũng thấp hơn bọn con trai.” — Dorothy nói tự nhiên. Gregor gật đầu.
“Ừ, anh hiểu. Bất bình đẳng giáo dục giữa nam và nữ là chuyện phổ biến. Trường Thánh Amanda đã là một trong những trường tốt rồi, đó cũng là lý do anh gửi em vào đó. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến phố Ngọc Trắng?”
“Là thế này. Em thấy rất khó chịu khi bọn con trai lúc nào cũng học giỏi hơn, nên em đã cố gắng tự học thêm ở thư viện để theo kịp.”
“Những ngày gần đây em dựa vào sách trong thư viện rất nhiều, nhưng rồi phát hiện vài bộ sách bị thiếu tập. Thật sự rất bực và ảnh hưởng đến việc học của em.”
“Trong kỳ nghỉ, em đã đi khắp các hiệu sách trong thành phố để tìm mấy tập bị thiếu, nhưng không may là thư viện toàn dùng bản in cũ, còn các hiệu sách giờ chỉ bán loại mới. Em tìm mãi mà không ra.”
“Sau đó, em hỏi vài thầy cô xem có biết chỗ nào bán sách cũ không, và một người nói là nên đến phố Ngọc Trắng. Họ bảo đó là nơi chuyên buôn đồ cổ và đồ cũ.”
Dorothy giải thích với vẻ chân thành. Gregor nghe xong, gương mặt dần nghiêm lại. Uống hết ly sữa, anh chậm rãi nói:
“Dorothy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuon-sach-ma-thuat-bi-cam-cua-dorothy/4908283/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.