Trong tầng hầm của Học viện Thánh Amanda, Dorothy lặng người nghe Aldrich nói, lòng không khỏi ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng việc ông không nỡ phá hủy những tác phẩm hoàn mỹ để hấp thu ma thuật lại xuất phát từ sự luyến tiếc thật sự của một nghệ nhân.
“Giống một người thợ hơn là một dị nhân, có lẽ vậy nhỉ?” — cô thầm nghĩ, nhớ lại lời ông vừa nói, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Ngài nói vậy nghĩa là mối liên hệ giữa những người theo con đường ‘Đá’ và nghề thủ công rất mật thiết đúng không?”
“Đúng thế,” Aldrich đáp tự nhiên. “Chúng ta thường là những người thợ đủ loại: thợ xây, thợ rèn, thợ kim hoàn… thậm chí cả thợ cơ khí. Dĩ nhiên vẫn có ngoại lệ, nhưng hình ảnh người thợ thủ công đã gắn chặt với con đường của ‘Đá’.”
Dorothy gật đầu, trầm ngâm:
“Nghề thủ công và nghệ thuật chế tác… Quả thực, so với cách của những người đi theo con đường ‘Chén’, phương pháp của ‘Đá’ nhân văn hơn nhiều.”
Aldrich bật cười:
“Ha ha, cô Mayschoss vẫn còn giữ được đạo đức cơ bản, ta rất mừng. Mong cô luôn giữ vững điều đó. Nhưng ta phải sửa lại một chút — đừng nghĩ rằng tất cả những người đi theo ‘Đá’ đều giống ta. Trong đó cũng có pháp môn cấm kỵ.”
“Pháp môn cấm kỵ?” Dorothy ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Đám Tiệc Thánh Đỏ mà cô gặp tối nay hấp thu ma thuật bằng cách ăn thịt và uống máu người. Nhưng đừng quên — trong cơ thể con người, thứ chứa ma thuật không chỉ là máu thịt.”
Aldrich nhìn cô, giọng trầm xuống:
“Xương người chứa ma thuật cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuon-sach-ma-thuat-bi-cam-cua-dorothy/4908259/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.