Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Văn Nhân Tuyền được Thị Nguyệt cùng Hồ Mị Nhi dẫn đến một căn phòng kế bên phòng của Nguyệt Hiểu, đột nhiên trong tầm mắt nàng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc đang nằm yên lặng trên giường, nàng có biết người kia không, là ai mà sao nửa như quen thuộc nửa như xa lạ đến thế cơ chứ.
Viền mắt Văn Nhân Tuyền không hiểu sao bỗng đỏ cả lên, trong mắt nàng là một thân ảnh quen thuộc mà nàng không bao giờ quên, kia là oan gia của nàng, kia là gút mắt của nàng. Nhưng sao dáng dấp lại tiều tụy xót xa đến thế cơ chứ, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ở đây chứ?
Ai có thể nói gì cho nàng biết hay không, cho nàng biết một chút gì đi chứ, nàng không hiểu, không tin, không biết chuyện gì đang diễn ra. Tất cả trước mắt không phải chân thực đâu, không phải thật đúng không? Mà người nằm ở trên giường kia tuyệt đối không phải là Phong Dạ Hiểu, không thể nào là Phong Dạ Hiểu, không thể...
Nhưng tất cả mong muốn của nàng, tất cả sự việc nàng đang phủ định bỗng chốc vỡ nát cùng với lời nói của Phong Nguyệt Hiểu, đau đớn xót xa, tất cả đều là thật.
"Nhân Tuyền đường chủ, ta cầu xin người, làm ơn cứu tỷ tỷ của ta... Hiện tại chỉ có người mới có biện pháp cứu nàng..." Nguyệt Hiểu đang ngồi bên giường, đau đớn nhìn gương mặt trắng bệt của Dạ Hiểu. Khi Văn Nhân Tuyền vừa bước vào, nàng đã đứng dậy bước đến cầu xin, khuôn mặt thành khẩn cùng xót xa.
"Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuon-cuon-hong-tran-chi-nguyen-nhan-bat-diet/1421132/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.