Nếu không có chuyện này xảy ra, Lượng Vũ thật sự không muốn gặp mặt người nọ. Bởi nàng cũng hiểu được, nếu nàng tìm đến thì kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, tình cảm thâm giao nhiều năm giữa hai người có thể vì chuyện này mà rạn nứt, nhưng vì Nguyệt Hiểu nàng không còn lựa chọn nào khác.
"Thần Hi, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta vậy?" Giọng nói mang theo chút gì đó vui mừng cũng như chút gì nghi ngờ cắt đứt suy nghĩ của Lượng Vũ.
"Trục Nhật ca ca, lâu rồi không gặp." Lượng Vũ lên tiếng kêu Hoắc Trục Nhật một tiếng 'ca ca', tiếng 'ca ca' này của nàng cũng là muốn nhắc cho hắn nhớ tình cảm thâm giao ngày xưa của hai người bọn họ.
Thần Hi, đã bao nhiêu năm rồi ta không nghe muội gọi ta như thế? Sợ là từ lúc muội vừa mới thành niên ta hướng muội cầu thân, nhưng muội nhất quyết cự tuyệt và cũng từ sau lúc đó, muội liền cố gắng tránh né tiếp xúc với ta, muội chưa từng như lúc còn bé kêu ta một tiếng ca ca...
"Lượng Vũ, hôm nay muội tìm ta có việc gì sao?" Hoắc Trục Nhật say mê nhìn chằm chằm Lượng Vũ, trong tâm trí hắn không ngừng nhớ về tình cảnh thuở bé của hai người bọn hắn, ngữ âm cũng thập phần ôn nhu.
"Muội nhớ vài năm trước hoàng thượng từng ban một viên Bích Lạc Hoàng tuyền đan cho huynh, bây giờ huynh còn giữ hay không?"
Tâm trạng hắn còn đang lưu luyến trong ôn nhu trong quá khứ thì bị câu nói của Lượng Vũ cắt đứt, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuon-cuon-hong-tran-chi-nguyen-nhan-bat-diet/1421116/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.