"Phụ vương, mẫu phi, con muốn hưu Phong Nguyệt Hiểu." Ngày hôm sau Lượng Vũ vừa gặp Sở quận vương và Sở Vương phi, lập tức hướng hai người bọn họ nói ra quyết định của chính nàng.
"Vũ nhi, con không phải rất yêu tiểu tử thối kia sao?" Sở quận vương ngạc nhiên nhìn Lượng Vũ mà nói. Hắn có nghe lầm hay không? Lượng Vũ yêu Phong Nguyệt Hiểu, yêu đến khắc cốt ghi tâm, vậy mà muốn hưu tiểu tử thối kia?
"Hiện tại không thương nữa..." Lượng Vũ bực mình trả lời.
Sở Vương phi đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lượng Vũ: "Là thật không thương nữa sao? Như vậy cứ làm theo lời con nói đi!"
"..." Lượng Vũ yên lặng mím môi, trong thâm tâm không ngừng suy nghĩ những lời Sở Vương phi nói.
Chính mình thật sự là không thương nữa sao? Cho dù Phong Nguyệt Hiểu là nữ tử, nàng thật sự không thương nữa sao? Nếu như không thương Nguyệt Hiểu, vì sao trong đầu luôn hiện lên hình ảnh đêm qua khi nàng cự tuyệt thì Nguyệt Hiểu thương tâm? Ánh mắt bi thương, gương mặt thống khổ, cả thân người run run, nước mắt tràn khóe mi, tất cả hình ảnh đó như hiện ra trước mắt nàng, nàng không thể, không thể nào quên được.
"Vũ nhi, con đi theo ta, ta có cái này muốn đưa cho con." Sau khi nói xong, Sở Vương phi cũng không quay đầu lại nhìn Lượng Vũ lấy một cái mà tiêu sái bước đi, Lượng Vũ cũng nhanh chóng đi theo phía sau nàng.
Đi tới nội viện phật đường, Sở Vương phi mới dừng lại: "Nương không biết con và Nguyệt Hiểu phát sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuon-cuon-hong-tran-chi-nguyen-nhan-bat-diet/1421113/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.