"Quận mã gia, xin chào." 
"Xin chào các vị." Sáng sớm mỗi ngày, Phong Nguyệt Hiểu luôn luôn có thói quen chào hỏi mọi người trên dưới trong vương phủ, cũng bởi vì sự nhiệt tình cũng như tính cách hòa đồng của nàng nên mọi người trong vương phủ ai cũng quý mến nàng. 
Đương nhiên cũng có ngoại lệ... Sở quận vương và quận chúa lại khác. 
"Người ta thường nói là quân tử thì phải tránh xa chốn bếp núc, ai biết được quận mã lại thích vào chốn dầu mỡ khói bếp này cơ chứ, thật sự đáng buồn." Mỗi khi Sở quận vương gặp phải Nguyệt Hiểu đều hết lòng kiếm cớ chê trách, dường như lâu ngày cũng thành thói quen. Hôm nào mà không kiếm chuyện với Nguyệt Hiểu dường như hắn ăn không ngon miệng thì phải. 
"Vương gia, vị dân dĩ thực vi thiên, con người muốn sống phải nhờ vào thực phẩm thức ăn, quân lính muốn đánh trận cũng phải ăn mới có sức bảo vệ non sông xã tắc, vậy nên Nguyệt Hiểu không biết chuyện mình vào bếp thì có gì là sai kia chứ. Từ xưa đạo Khổng, Mạnh dạy rằng quân tử tránh xa bếp núc nhưng thử hỏi có bậc thánh nhân nào không ăn cơm mà sống, không uống nước mà sống hay không?" 
Toàn bộ lý lẽ này đều do Nguyệt Hiểu dùng để đối phó với Sở quận vương, huống hồ ai kêu da mặt nàng dày, lỗ tai lại chai lì, vốn cứ bị Sở quận vương hết lần này đến lần khác kiếm chuyện, nàng nghe riết cũng quen rồi. Sở quận vương nói ra những lời châm chọc nàng, nàng coi như gió thoảng bên tai, suy cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuon-cuon-hong-tran-chi-nguyen-nhan-bat-diet/1421082/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.