Có một lần lúc còn nhỏ, Ngọc Diệp bị một người anh họ trêu chọc vài câu, sự việc sau đó thế nào không rõ, chỉ biết người anh ấy mấy ngày hôm sau liền phải xin nghỉ học.
Còn bây giờ, sau khi vừa thoát khỏi trận hành hạ không rõ là thống khổ hay sung sướng kia, Diệp tất nhiên phải đánh Nông Thần một trận tơi bời cho tỉnh rượu. Mà vị nam sinh đầu to óc bằng quả nhỏ kia lúc trước khí thế đang còn hùng mãnh, bây giờ chỉ biết nằm vật ra đất như trẻ ba tuổi mắc lỗi.
Đánh một trận tả tơi xong, Ngọc Diệp vác cái mặt hằm hằm về nhà, vừa đóng sập cửa phòng vừa tiện thể lôi cái đồng hồ đắt tiền đập tan xuống đất.
“Diệp hả, anh có rảnh không?” Bỗng tiếng điện thoại kêu lên, phá vỡ bầu không khí đáng sợ bao trùm hiện tại.
Là em gái khóa dưới, thích thầm y mấy tháng nay, cực kì chủ động tiến tới.
Lại nghĩ đến chuyện mình bị Nông Thần xỏ mũi một vố đau như thế, Diệp không ngần ngại mà nhắn lại,
“Rảnh, dạo chút đi”
Trong lòng rối như tơ vò, cơ thể thì đau nhức.
Diệp quăng mình lên giường, thở dài, tóc đen bị vuốt ra đằng sau, để lộ vầng trán thanh tú.
Cặp mắt luôn thờ ơ bây giờ càng thêm lãnh đạm, hơi thở nặng trĩu, chán ghét, buồn bực, tức giận.
Và cả sợ nữa. Phải rồi, có lẽ y đã quá mất cảnh giác, y biết hắn thích mình, nhưng vẫn cứ lợi dụng.
Thở dài một hơi, vò đầu. khốn nạn.
…
“Ây nha, Tiểu Thần, cậu ta đánh em ra vầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuom-lay-ban-hoc/67494/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.