Đúng tháng mười hai như đã nói. Tôi thi xong.
Sau kỳ thi tôi như trút được gánh nặng, đột nhiên cởi bỏ áo giáp còn có chút không quen.
Tôi hẹn Trần Trì ra ngoài, muốn đem trả tài liệu nghiên cứu cho anh.
Thái độ không quá tệ, rốt cuộc cũng tóm được người ta.
Anh chọn địa điểm. Là một khu trò chơi.
Tôi đưa tài liệu nghiên cứu cho anh xong liền quay đầu rời đi.
Trần Trì chặn tôi lại, bảo tôi phải chơi game thắng anh mới để tôi đi.
Đó là trò chơi hồi nhỏ, trước kia tôi là trùm trò này, lúc đó anh ấy không thể thắng nổi tôi. Nhưng mà đã mười mấy năm tôi không động đến cái này.
Tôi vẫn cắn răng chơi, rồi bị hành hạ đến thương tích đầy mình.
Tôi: “…”
Sau khi trò chơi kết thúc, anh cầm hai cái đồ trang trí nhỏ màu đỏ hình pháo đặt lên mặt bàn trò chơi.
Trên đó có in thời gian. Thời gian một cái là 1999, hai mốt năm trước, năm anh rời đi, anh bảy tuổi.
Một cái khác ghi thời gian năm nay.
“Anh có ý gì?” Tôi hỏi.
“Ý trên mặt chữ.”
“Loại đồ chơi này vẫn nên đưa cho bạn gái anh thì thích hợp hơn.”
“Hiện tại đang đưa đây.”
!! Đệch.
“Anh chia tay bạn gái rồi?”
Nhưng ngàn vạn đừng là vì tôi, nếu không tội lỗi sẽ rất lớn.
“Không phải.” Khuôn mặt Trần Trì không chút lăn tăn.
“Anh anh anh ngang nhiên bắt cá hai tay, thứ đàn ông khốn nạn! Có bạn gái rồi còn muốn tôi làm bạn gái anh?! Tôi phải vạch mặt anh!”
Trần Trì cực kỳ phối hợp, anh nói “Được”, sau đó lấy di động quay số điện thoại rồi đưa cho tôi, nói là gọi điện cho bạn gái anh.
Tôi hơi ngây ra.
Anh là thằng ngốc à? Tự vạch trần bản thân?
Ba giây sau, điện thoại trong túi tôi vang lên.
Anh gọi cho tôi…
“Người bạn gái đó?” Tôi bối rối nhìn anh.
“Là em.”
“Nhưng mà em gái anh bảo anh đã có bạn gái trước đó rồi!”
“À, lúc đó vừa mới về nước đã bị bố anh thúc giục gấp quá, anh nghĩ dù sao anh với em cũng sẽ xem mắt, chín bỏ làm mười, nên anh nói vậy luôn. Có vấn đề gì sao?”
Tôi, chết đây.HOÀN