Chương trước
Chương sau
Tôi nhắn tin WeChat qua, giọng điệu rất khách sáo.
Quần đỏ: Anh, là ai vậy?
Đối phương nhắn lại ngay.
Trần: Về đến nhà rồi à?
Tôi:???
Ặc, vẫn không nên nói toạc ra, chứ không xấu hổ lắm.
Với cả, anh ấy rất đúng khẩu vị của tôi, bất kể là diện mạo hay cách nói chuyện làm việc đều rất hợp gu tôi.
Tuy rằng hơi có lỗi với bạn học cấp hai của Tiểu Hân, nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, chỉ có thể xin lỗi.
Quần đỏ: Ừm vâng.
Đối phương lại trả lời rất nhanh.
Trần: Nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.
Tôi lao vào phòng tắm rửa nhanh chóng, sau đó ra bắt đầu thử ôn tập.
Chưa đầy nửa năm nữa là thi lên thạc sĩ rồi, không được lơ là.
Nhưng mà… Ôn không vào! Khuôn mặt của chó sói nhỏ kia thỉnh thoảng lại chồi lên, khó lòng phòng bị. 
Những ngày sau đó, tôi gần như ngày nào cũng ở nhà ôn tập, không ra tới cửa.
Chó sói nhỏ hình như cũng đang bận việc, lúc trò chuyện với tôi lại nói đến chủ đề liên quan công việc. Anh cũng động viên tôi ôn tập cho tốt, tranh thủ thi thạc sĩ loại giỏi.
Tôi nói chuyện với anh rất ăn ý, anh một câu, tôi một câu. Có thể do chúng tôi quá bận nên cũng không ai nhắc tới ra ngoài ăn cơm hay gì đó.
Sau khai giảng tôi vẫn ở tại phòng trọ bên ngoài, chủ yếu là do ở ký túc xá không tiện, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mỗi người lại khác nhau.
Rồi một cuối tuần nọ, Tiểu Hân đột nhiên tới nhà tôi, nhất nhất muốn kéo tôi ra khỏi nhà, nói là bọn họ lập nhóm đi chơi, người bạn cấp hai kia cũng đi.
Tiểu Hân bảo nhân cơ hội này gặp mặt người ta nói xin lỗi trực tiếp, tiện thể ra ngoài thư giãn chút.
Tôi không còn cách nào khác, đành sửa soạn rồi đi.
Bọn họ thuê phòng riêng, trong phòng rất ồn ào, hát hò, uống rượu rồi đấm đá, còn có người trò chuyện, có rất nhiều người nhưng tôi số tôi biết chỉ có hai ba người.
Tôi chưa từng thích những nơi như này.
Tuy bình thường rất cởi mở, bạo dạn, nhưng tôi chưa từng đối mặt với trường hợp như này.
Tiểu Hân đưa tôi tới chỗ bạn học cấp hai của cô ấy, hình như tên là cái gì Đường Nghiệp thì phải, lâu tôi quên mất rồi.
Tôi có hơi xấu hổ, rốt cuộc thì chuyện kia là tôi sai.
“Tôi rất xin lỗi.”
Trong phòng rất ồn, át luôn cả giọng tôi, nhưng có vẻ anh ta hiểu được khẩu miệng của tôi, nói to: “Không sao.”
Tôi lúng túng cười, ôm cốc nước táo Tiểu Hân đưa cho, ngồi yên lặng trên sô pha.
Uống mấy cốc nước là bắt đầu mót tiểu.
Phòng bao không có phòng vệ sinh nên chỉ có thể đi phòng vệ sinh chung ở cuối hành lang.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý tôi lại quay về đường cũ, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông rất giống chó sói nhỏ, đang đứng dựa lưng vào tường xem điện thoại.
Tôi tỏ vẻ bình tĩnh đi về phía đó.
Đúng là chó sói nhỏ. Anh mặc vest đen, dáng người anh rất tốt, body cũng ổn.
Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim tăng tốc. 
Lúc đi ngang qua, anh tình cờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, trông thấy tôi thì hơi ngạc nhiên.
“Trùng hợp ghê, sao em cũng ở đây vậy?”
Não tôi trực tiếp ngớ ra, dường như tất cả hormone trong cơ thể đã tỏa ra ngay lúc đó.
“Em… Em đi chơi với bạn thân, đi thư giãn một chút.”
Anh mỉm cười với tôi, tắt điện thoại.
“Giờ sắp tháng mười, cách kỳ thi thạc sĩ không còn xa, thư giãn chút là điều tốt.”
Tôi không dám nhìn mắt anh.
Chính xác mà nói, tôi không dám nhìn cả người anh, tầm mắt vẫn luôn mơ hồ lơ lửng, không nhìn anh xong còn cố ý làm như vô tình lấy tay che mặt.
Vừa rồi bị Tiểu Hân bắt đi tức thời, còn chưa kịp trang điểm…
“Ha ha ha, vậy, anh đang bận nhỉ, em đi trước.” Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Anh không bận.”
Tôi:???
“Ha ha ha.” Tôi bắt đầu cười ngây ngô, “Không bận à.”
Xấu hổ quá, thật muốn tìm cái hố chui xuống.
Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, “Quay về đi, có lẽ bạn thân em đang sốt ruột chờ.”
Giọng nói anh rất dịu dàng, từng câu từ thấm vào tim tôi như gãi ngứa.
Tôt hốt hoảng chạy đi, Tiểu Hân thấy tình trạng đó thì tới hỏi, tôi bảo do gần đây áp lực lớn, mệt mỏi quá nên vậy.
Cô ấy có chút đau lòng, đưa tôi về trước.
Tôi không còn tâm trạng nào ôn tập tiếp. Hình như hai lần sau khi gặp được chó sói nhỏ tôi đều không có tâm trạng ôn tập nữa.
Nhưng đến tên anh tôi còn không biết. Lúc mới bắt đầu ngại không hỏi, càng về sau, thời gian càng lâu tôi càng không dám hỏi.
Tôi cũng đã đi lục vòng bạn bè của anh, cứ nghĩ sẽ thấy được trong khoảng nửa năm, nhưng một bài đăng lên vòng bạn bè cũng không có.
Tôi nghi ngờ anh chưa bao giờ đăng bài lên vòng bạn bè cả.
Quốc khánh, Tiểu Hân và bố đi Quảng Đông chơi, đi với bọn họ còn có anh trai Tiểu Hân.
Tôi chỉ hơi nhớ là hồi bé có chơi cùng anh Tiểu Hân, nhưng mà sau đó bố mẹ Tiểu Hân ly hôn, anh cô ấy theo mẹ ra nước ngoài.
Nghe Tiểu Hân càu nhàu rằng anh cô ấy đã quay lại mấy hôm trước, bảo là mở công ty chi nhánh ở Trung Quốc. 
Cô ấy trêu tôi bảo thật ra anh cô ấy so với lúc còn nhỏ như hai người khác nhau, bây giờ anh cô ấy trông hoàn toàn giống với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi.
Tôi gửi cô ấy một cái sticker giơ ngón giữa.
Quần đỏ: Hình tượng của anh mày trong lòng tao vẫn còn đó, mày cũng đừng có gán ghép lung tung.
Tiểu Hân: Chẹp chẹp chẹp, tao đã nói muốn giới thiệu anh trai tao cho mày đâu, anh ấy có bạn gái rồi. Í mà ~ Không phải mày thích chó sói nhỏ lần trước rồi chứ?
Quần đỏ: Cút! Chơi một mình đi.
Tôi đặt điện thoại xuống xem TV một lát, nhớ tới vài chuyện hồi nhỏ.
Anh trai Tiểu Hân lúc còn nhỏ cực kỳ thích khóc nhè, gan bé, ngày nào cũng bị tôi với Tiểu Hân hợp lại bắt nạt đến nước mắt nước mũi tèm nhèm…
Ấn tượng sâu sắc nhất là hồi ăn tết, lúc ấy vẫn còn được đốt pháo hoa. Tôi với Tiểu hân rất thích đi mua mấy loại pháo đốt nhỏ, có một lần chơi, tôi ném pháo nhỏ đã đốt tới bên chân anh trai cô ấy, làm anh cô ấy sợ chết khiếp.
Tôi vẫn đang chuẩn bị ôn thi lên thạc sĩ mỗi ngày, trường tôi chọn có chút lênh đênh, chỉ có thể cố gắng một phen.
Cứ ngày này qua tháng khác, thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt đã sắp sinh nhật Tiểu Hân.
Tôi chọn một sợi dây chuyền nhỏ cho cô ấy.
Ngày sinh nhật cô ấy làm tại nhà, chỉ mời một mình tôi, tính thêm bố với anh trai cô, tổng cộng chỉ có bốn người.
Lúc tôi đến nhà cô ấy, bố cô đang bận rộn trong bếp, tôi với Tiểu Hân chơi ngoài phòng khách.
“Anh mày đâu?” Tôi hỏi.
Tiểu Hân nhún vai, chỉ tầng trên, “Đang có cuộc họp trên tầng.”
“Làm việc tại nhà à?”
“Bận mà, bọn họ mới lập công ty chi nhánh Trung Quốc, cũng không còn cách khác, khoảng thời gian trước còn lệch múi giờ, ngày không làm đến đêm hôm khuya khoắt thì mở họp.”
Tôi an ủi vỗ vỗ bả vai cô, “Mày vất vả rồi.”
Thật ra Tiểu Hân với anh trai không nhiều mâu thuẫn lắm, bố mẹ cô trước kia ly hôn trong hòa bình, chỉ là đã nhiều năm không gặp, khó có thể trở lại như trước trong khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Sau khoảng nửa tiếng, bố Tiểu Hân gọi chúng tôi đi ăn cơm, Tiểu Hân đưa tôi vào bàn ăn, sau đó tự mình lên tầng gọi anh trai cô xuống ăn cơm.
Tôi lễ phép ngồi tại vị trí, chờ ăn cơm.
Tiểu Hân xuống nhà cùng anh trai, anh trai cô ngồi xuống đối diện tôi.
Đệch! Chó săn nhỏ!
Lùm mé, anh là anh trai Tiểu Hân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.