Lôi dương không muốn chạy đuổi theo, mắt bình tĩnh, hai tay tựa vào cửa phòng tắm, một lúc lâu sau, còn cởi áo, định trực tiếp đi vào tắm rửa. Áo vửa cởi ra, lại lập tức mặc vào, bởi vì bên ngoài mưa to làm nhiễu loạn tâm chí hắn. Con người luôn luôn ung dung nhàn nhã chợt bước nhanh ra ngoài.
Hắn không phải là sợ nàng lạc đường, dù sao hắn ở Đài loan cũng không quen thuộc đường đi, sợ lạc đường phải là hắn mới đúng. Hắn cũng không phải là lo lắng nàng gặp chuyện không may, dù sao nàng cũng lớn như vậy rồi, vả lại an ninh ở Đài bắc cũng tốt, còn có một khu chợ đêm náo nhiệt phồn hoa, chưa đến mười hai giờ tuyệt đối người đi chắc vẫn còn đông. Cho nên hắn căn bản là không lo lắng lắm.
Làm cho nàng khóc, làm cho nàng chán ghét hắn, làm cho nàng cứ như vậy đối với hắn thoái chí nản lòng, cũng chẳng có gì không tốt, không phải sao?
Nhưng là chân hắn cứ không tự chủ được mà chạy theo thân ảnh kia, không suy nghĩ...hắn thấy một dáng người nho nhỏ đang ngồi ở cửa lớn Khẩu Bắc.
Nàng chạy không xa. Điều này làm cho hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nói thật ra, phải nói là nàng căn bản không chạy ra khỏi cửa, chính là chỉ chạy đi khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, chốn ở một góc tối mà khóc như mưa.
Tình hình thật là thê lương a. Hắn lại cảm thấy muốn cười.
Nàng thật là kẻ không có chí khí! Ngay cả tùy hứng đùa giỡn cũng không có sao? Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-xung-hi/576551/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.