“Bỏ ra! Anh làm gì vậy hả?”
Bạch Nhược Đình vùng vẫy càng nhiều, thì Tư Bằng siết tay cô càng chặt, tốc độ kéo cô đi vào nhà cũng ngày càng nhanh hơn. Anh ta đẩy cô ngã xuống sô pha, sau đó bước đến trấn áp nằm lên người cô.
“Bỏ ra! Tên khốn!”
Tư Bằng vừa vùi mặt vào hõm cổ của cô hôn hít, vừa trầm giọng chất vấn.
“Tiêu Tuấn có chỗ nào tốt hơn tôi? Hả? Anh ta thì có gì hơn tôi?”
Bạch Nhược Đình kháng cự dữ dội, hai tay liên tục cào cấu lên cánh tay của anh ta.
“Tại sao em lại chọn Tiêu Tuấn mà không phải tôi? Tại sao chứ?”
“Tư Bằng! Anh điên rồi!”
Bạch Nhược Đình cố gắng hết sức đẩy Tư Bằng ra khỏi người mình. Váy áo của cô bị anh ta kéo cho xộc xệch, đầu tóc rối bời. Đôi mắt sắc sảo đỏ ngầu vì vừa hận vừa tủi. Cô cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn kề vào cổ, trừng mắt nhìn anh ta, lùi từng bước một.
Tư Bằng bị cô của lúc này làm cho sợ hãi. Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ muốn có được cô mà bản thân không rõ là vì yêu hay muốn thắng cuộc.
“Nhược Đình! Em làm gì vậy? Bỏ dao xuống đi!”
“Chẳng phải anh muốn tôi sao? Vậy thì bây giờ tới đây đi! Tới đây nhận lấy thi thể của tôi đi!”
Anh ta nhìn cô kề dao sát vào cổ, đến mức trên cổ đã hằn một đường đỏ tươi do máu chảy mà không dám bước đến. Bạch Nhược Đình xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3361946/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.