Bao nhiêu năm qua ông nuôi dưỡng Tư Bằng, xem anh ta như con ruột của mình cũng vì tư tưởng ấy. Và nhìn thấy Bạch Nhược Đình trở thành tiểu thư đài các của Bạch gia, sống trong nhung gấm lụa là, ông cũng an lòng không day dứt. Cho đến khi biết được những oan nghiệt ấy, những đắng cay đã đưa đẩy cô xoáy vào vòng xoáy yêu hận tình thù.
Nếu như cô thật sự là con của Bạch phu nhân và Tiêu lão gia, vậy thì còn cay đắng hơn gấp vạn lần nữa. Vì cô đã phạm phải tội loạn luân, tội mà cả ông Trời cũng không thể tha thứ được. Năm đó ngoài sự ích kỷ của ông Diệp, còn có cả sự lơ là và thiếu sót từ phía y tá của bệnh viện. Vì y tá mang đứa bé đặt vào lồng kính là một người, còn y tá thông báo giới tính đứa bé khi vừa sinh ra lại là một người khác nên mới khiến Bạch phu nhân không phát hiện. Sau khi sinh xong, bà dường như hoàn toàn hôn mê vì kiệt sức.
Bạch Nhược Đình nước mắt lưng tròng, nhìn ông Diệp đang ngồi trước mặt mình, gương mặt có vài nếp nhăn thống khổ.
“Nhược Đình! Xin… Xin lỗi con! Xin lỗi con nhiều lắm!”
Cô không biết bây giờ bản thân mình nên vui hay buồn. Vừa phải chịu cảm giác bị hất hủi, bây giờ lại có được người thân. Điều mà cô thấy khó xử nhất lúc này, chính là chuyện Tiêu Tuấn và Tư Bằng là anh em ruột. Họ từng vì cô mà căm thù lẫn nhau, vì cô mà xem nhau như kẻ địch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3358251/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.