“Phu nhân đừng như vậy mà! Tiểu thư… Tiểu thư đã lo lắng cho thiếu gia đến sắp ngất đi rồi! Cô ấy cũng không muốn vậy đâu!”
Lục Lâm lên tiếng nói giúp cho Bạch Nhược Đình, ngăn cản sự kích động của Tiêu phu nhân. Bà đứng sang một góc nức nở, nghĩ lại cũng thấy bản thân mình có phần nông nỗi. Hai người không ai nói thêm câu nào, bên ngoài hành lang chỉ còn tiếng thút thít.
9 giờ tối.
Tiêu phu nhân ở lại một lúc thì ngủ thiếp đi, Bạch Nhược Đình sợ bà không ở lại bệnh viện được lâu, nên đã bảo Lục Lâm đưa bà về. Anh ta đứng nhìn cô ngồi tại dãy ghế ngoài phòng hồi sức, lo lắng nói.
“Nguyên buổi chiều nay tiểu thư vẫn chưa ăn gì. Tôi đưa phu nhân về rồi mua ít cháo mang vào cho cô có được không?”
“Không cần đâu. Tôi không muốn ăn.”
Cô hờ hững đáp, đến cả nhìn mặt anh ta cô cũng không nhìn lấy một lần. Hành lang trước cửa phòng hồi sức trở nên tĩnh lặng, chỉ còn một mình Bạch Nhược Đình ngồi ở đó. Cô ngồi tựa lưng vào ghế, ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây. Dường như, có một sợi dây vô hình nào đó liên kết mối quan hệ bí ẩn giữa Tiêu Tuấn và Bạch phu nhân.
Nếu người gây ra tai nạn cho anh thật sự là mẹ của cô, vậy thì chuyện này không đơn giản chút nào. Tại sao mẹ của cô lại làm thế, trong khi bà đã xác định anh là con rể tương lai của Bạch gia? Cô mệt nhoài, ngủ thiếp đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3355816/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.