“Bà điên rồi! Điên… Thật rồi!”
Tiêu Tuấn lắc đầu, bây giờ đến cả mắng cả trách anh cũng không còn đủ hơi sức để thốt ra. Sự thật phũ phàng như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh. Những ngày tháng qua, anh lại yêu em gái của mình, lại làm những chuyện ân ái với em gái của mình.
Nhưng làm sao có thể? Lẽ nào anh và Bạch Nhược Đình là anh em, mà lại không có chút liên kết nào với nhau hay sao?
Tiêu Tuấn vẫn tự dối lòng mình, vẫn tự gạt mình rằng đây chỉ là bịa đặt. Là vì Bạch phu nhân yêu quá hoá rồ, mới muốn tạo ra oan nghiệt này. Anh bước đến lay mạnh người của bà, liên tục hỏi.
“Chuyện này là giả có phải không? Bà đang nói dối! Bà đang nói dối có phải không? Bà nói đi!”
“Bỏ ra! Tin hay không thì tùy cậu!”
Bạch phu nhân nói rồi muốn bỏ đi, nhưng Tiêu Tuấn đã kéo tay bà lại.
“Đình Đình cũng là con gái của bà, tại sao bà lại làm như vậy? Bà muốn cô ấy sống làm sao?”
“Tôi mặc kệ. Miễn là các người đau khổ, miễn là các người sống trong dày vò.”
Tay anh buông lỏng, đứng nhìn bà từ từ đi xuống đồi rồi xa dần. Những chuyện xảy ra vừa rồi như một cơn ác mộng, bất chợt ập đến vậy mà lại kéo dài mãi không thôi. Anh đứng đó, dưới ánh tà dương tắt dần, bóng tối bủa vây. Bầu trời kéo đến vài đám mây đen, đèn đường bật lên hiu hắt, có tiếng sấm chớp, sau đó mưa đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3350954/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.