Sáng hôm sau.
Bạch Nhược Đình thức dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đang đón những tia nắng đầu tiên. Cô nheo mắt, còn nhớ đêm qua cô và anh nói chuyện cả đêm mới lên giường ngủ. Được nằm trong vòng tay anh, cảm giác cũng dễ chịu và bình yên hơn hẳn.
Nhìn quanh quẩn trong phòng không thấy ai, cô ngồi dậy vươn vai, vệ sinh cá nhân sau đó đi xuống lầu.
Dưới phòng khách cũng không thấy người đâu, Bạch Nhược Đình cũng không rõ mới sáng sớm mà Tiêu Tuấn có thể đi đâu được. Cô là người thính ngủ, vậy nên nếu anh có nhân lúc cô ngủ mà rời đi, thì cô cũng đã nghe được tiếng động cơ xe bên ngoài.
Đi ra khỏi phòng khách đến với hoa viên, nhìn xung quanh chỗ các cây kiểng lớn và mấy bụi hoa hải đường, cô chợt nhìn thấy Tiêu Tuấn. Nhưng lúc này, không chỉ có mỗi anh, mà còn có cả Tư Bằng.
“Không ngờ anh vẫn còn ở đây?”
Tiêu Tuấn là người bắt chuyện trước, nhưng nhìn chung thì đều rõ cả anh và anh ta sẽ chẳng nói được lời hay ý đẹp nào. Tư Bằng đang tỉa cây thì dừng lại, quay sang nhìn anh với ánh mắt khinh thường.
“Nhược Đình vẫn chưa nói gì cho anh biết ư? Vậy nên trông anh mới thản nhiên như thế?”
Nghe anh ta gọi tên cô một cách thân mật như vậy, Tiêu Tuấn khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Anh bước đến túm lấy cổ áo của Tư Bằng, cảnh cáo anh ta.
“Đừng tùy tiện gọi tên vợ tôi giống như anh và cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3344545/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.