Bạch Nhược Đình hết cách, chỉ có thể lái xe đến để đón Tiêu Tuấn từ chỗ công ty. Ban đầu cô còn định mình sẽ là người cầm lái, một phát đưa anh về nhà luôn để anh không nói được gì. Nhưng mấy mánh khóe này, Tiêu Tuấn đương nhiên không dễ bị qua mặt. Vì lúc này, người đang cầm lái không phải cô mà lại chính là anh.
Cô của bây giờ, đã hết đường thoát thân rồi.
“Vết thương của anh vừa lành… Ưm…”
Còn chưa nói hết câu, dây an toàn cũng không kịp tháo, môi của Bạch Nhược Đình đã bị Tiêu Tuấn nuốt trọn. Anh ấn cô ngã đầu ra ghế, khom người đến quấn quýt không muốn buông ra. Mùi hương này vẫn vô cùng ngọt ngào và quyến rũ, dáng hình này, giọng nói này. Chỉ khác là bây giờ cô đã không còn tỏ ra xa cách nữa, không còn muốn đẩy anh đi.
Tiêu Tuấn đẩy đầu lưỡi, quấn lấy đầu lưỡi của cô, một vòng rồi lại hai vòng. Cô hít thở không thông, lại thêm không gian trong xe không thoải mái khiến cô thở hỗn hển.
“Ưm… Ở trên xe… Không được…”
Bạch Nhược Đình muốn thoát ra, nhưng ngặt nỗi lại bị vòng tay rộng lớn của Tiêu Tuấn giữ lấy. Anh chắn hết mọi đường lui của cô, giữ cô trong lòng mình mà hôn cuồng nhiệt. Tay chân không chịu yên phận một chỗ, anh luồng vào trong váy đến tận quần lót rồi lại đặt lên cánh cửa bí mật.
“Hưm…”
Cô nhíu mày, có thứ gì đó không mời mà đến cứ vậy xâm phạm lãnh địa riêng tư của cô. Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3335664/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.