Tạm thời đã qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng vì sức khoẻ của Tiêu Tuấn rất yếu, mất nhiều máu nên đã được đưa đến phòng hồi sức. Người nhà không được vào thăm, chỉ có thể đứng nhìn bên ngoài cửa sổ có rèm kéo. Tư Bằng thấy Bạch phu nhân cũng đã mệt, nên mới nói.
“Phu nhân! Để tôi đưa người về nhà!”
Bạch Nhược Đình lúc này mới nhớ, mẹ của mình cũng vì lo cho anh mà đã ở đây nửa ngày. Cô quay lại, phờ phạc nói với mẹ.
“Mẹ về nhà đi! Con ở đây được rồi!”
Sau khi Bạch phu nhân và Tư Bằng rời đi, cô thở ra một hơi nặng nề. Nếu như lúc nãy ở trước cổng Bạch gia, anh ta tiến thêm một bước, nhất định sẽ hủy hoại cuộc đời cô. Có lẽ, anh ta cũng nhìn ra được cô đã không còn là một người con gái trong trắng. Cô trao thân không phải vì ngây dại, mà là vì yêu và rung động. Những gì mà Tiêu Tuấn đã làm, xứng đáng được thừa nhận, được đền đáp. Bởi vì Tư Bằng biết anh ta mãi mãi không có được trái tim ấy, nên đã dừng lại kịp lúc mà không tiến lên.
Bạch Nhược Đình đứng ở đó mãi, đến khi nhận được thông báo tình hình sức khoẻ anh đã ổn định, được chuyển sang phòng bệnh mới thôi.
Cô bước vào, trên người mặc chiếc váy đỏ, có lẫn màu máu của anh.
Giáng sinh không còn an lành, không còn vui vẻ, thay vào đó là sự hoảng loạn và hoang mang trong lòng cô.
Bạch Nhược Đình mạnh mẽ kiêu kỳ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3331650/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.