"Sao vậy? Không được nhìn hả?"
Bạch Nhược Đình tò mò hỏi. Bình thường khi cô và Tiêu Tuấn nói chuyện, chẳng phải hai người vẫn nhìn nhau đấy ư? Hôm nay cũng như vậy, cũng như mọi ngày thôi. Nhưng không hiểu sao bình thường anh không hỏi đến vấn đề này, mà ngày hôm nay lại hỏi.
Tiêu Tuấn khó xử, khoé môi cong lên. Lúc này cô mới để ý, anh có má lúm đồng tiền. Tuy không sâu, nhưng nằm trên gương mặt điển trai này lại vô cùng phù hợp. Hoặc bởi vì ngày thường anh không cười, nên cô mới không biết đến.
"Em nhìn như vậy, anh không nói được."
Bạch Nhược Đình phì cười, sau đó lại nhìn ra bên ngoài.
"Rồi đấy! Anh nói đi!"
"Anh muốn chúng ta, nghiêm túc với cuộc hôn nhân này. Hoặc ít nhất thì, sẽ cho nhau một khoảng thời gian để suy nghĩ."
Cô nhìn anh, trong ánh mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên. Cô hiểu ra được ý mà anh muốn nói, hiểu được những gì mà anh muốn thể hiện ra. Nếu như nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, đồng nghĩa với việc sẽ không có một hợp đồng nào ở đây cả. Và nếu như cho nhau cơ hội để suy nghĩ, thì tức là anh đang muốn cô và anh sẽ có mối quan hệ khác với bây giờ.
Tiêu Tuấn đặt tay lên xương hàm của cô, miết nhẹ một đường. Anh nhìn vào mắt cô, hai người nhìn nhau như thế.
"Anh thật sự nghiêm túc. Nếu như em vẫn không yên tâm, thì cứ nhìn anh, nhìn thật kỹ. Anh sẽ không nói, chỉ dùng hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3326606/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.