Sau hai ngày ở lại bệnh viện theo dõi sức khoẻ, Bạch Nhược Đình được bác sĩ cho xuất viện.
Tuy đã không còn gì đáng ngại, nhưng mấy chỗ vết thương của cô cũng còn phải băng bó. Cô được Tiêu Tuấn lái xe đưa về nhà, nhưng lại không phải về Bạch gia mà là về nhà riêng của anh. Nhìn sang sắc mặt lạnh nhạt của anh, đã là lúc nào rồi mà anh còn giận dai như vậy.
Bạch Nhược Đình khó hiểu, vỗ vai anh một cái hỏi.
"Anh làm sao thế? Vẫn còn để bụng ư?"
Tiêu Tuấn vừa xoay vô lăng, vừa chậm rãi trả lời.
"Tôi không phải loại người nhỏ mọn giống đám đàn ông em nuôi."
Cô há miệng, đơ ra một hồi lâu nhìn anh mới phản ứng được câu mà anh nói. Cô nuôi đàn ông? Là nuôi từ bao giờ vậy chứ? Nói cứ như cô là phú bà giàu có thích xem trai trẻ chạy quanh nhà vậy.
"Còn nói không nhỏ mọn? Tôi nuôi đàn ông bao giờ chứ?"
Xe dừng lại trước cửa, cô cũng không thèm chấp nhặt mà đẩy cửa ra đi vào trong. Tiêu Tuấn cũng không có ý định cho qua chuyện, đi bước rất dài đi theo sau lưng cô.
Bạch Nhược Đình cởi giày đặt qua một bên rồi định đi lên lầu, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Tiêu Tuấn theo kịp. Anh bất ngờ giữ lấy cổ tay cô, rơi vào thế giằng co chẳng ai nhường ai cả.
"Bỏ tay tôi ra!"
Cô càng ra sức vẫy, anh lại càng nắm chặt hơn, cùng lúc kéo hai tay cô áp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3318620/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.