Tiêu Tuấn mua nước quay lại chỗ sân trượt, nhưng lúc này lại không nhìn thấy người đâu. Anh đặt nước xuống băng ghế, đi một vòng xung quanh để tìm nhưng đều không thấy.
Anh nghi hoặc lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Nhược Đình, vừa gọi vừa tìm. Đến một bụi cây gần đó, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô. Tiêu Tuấn ngồi xuống nhìn, thì phát hiện ra không chỉ có điện thoại mà còn có khăn choàng cổ. Trên khăn của Bạch Nhược Đình còn có một vết máu vẫn chưa khô.
Tiêu Tuấn từ từ đứng dậy, gương mặt lạnh lẽo đến mức như khiến mùa đông càng thêm giá lạnh. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lục Lâm.
"Thiếu gia! Có chuyện gì vậy ạ?"
"Điều tra tung tích và địa chỉ hiện tại của Hạ Vy Vy, hang cùng ngõ hẹp cũng phải tìm bằng được cô ta cho tôi."
Anh ta còn chưa hỏi rõ nguyên nhân, đầu dây ở phía Tiêu Tuấn đã không còn liên lạc. Anh rời khỏi sân trượt tuyết, vừa lên xe vừa tự mình tìm kiếm Bạch Nhược Đình.
Ở tại một căn nhà hoang tàn, xung quanh đều bị gió tuyết thổi vào lạnh lẽo. Bạch Nhược Đình sau khi tỉnh lại đã thấy sau gáy của mình đau dữ dội, còn có máu chảy xuống. Cô bị lấy đi áo len, lại thêm việc không có khăn choàng khiến cơ thể rét run rẩy. Lúc nhận ra được mình không còn ở sân trượt tuyết nữa thì đã muộn.
"Bạch tiểu thư tỉnh rồi à?"
Bạch Nhược Đình giật mình ngước nhìn lên, kinh ngạc khi thấy người trước mặt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3318618/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.