"Bây giờ tôi phải về!"
Bạch Nhược Đình ăn trái cây xong thì đứng dậy muốn đi. Cô không nhớ điện thoại của mình để ở đâu cả, không biết có phải ở chỗ của Tư Bằng không. Bây giờ không liên lạc về nhà được. Ngộ nhỡ anh ta về báo với Bạch phu nhân rằng cô đi cùng Tiêu Tuấn, bà lại dệt mây dệt mộng.
Anh đứng dậy theo cô, nhìn ra bên ngoài trời đã tối sầm.
"Ai đưa em về giờ này?"
Cô nhìn anh đang thản nhiên như vậy mà chỉ biết cạn lời. Rõ ràng người đưa cô về đây là anh, nhưng khi cô muốn đi thì anh lại lấy lí do này. Cô gật gật đầu.
"Anh không đưa thì tôi gọi taxi."
Tiêu Tuấn gật gù rồi lại từ từ ngồi xuống, bình tĩnh mà tiếp tục xem tài liệu. Anh thừa biết cô không giữ điện thoại bên người, chỉ là vì lúc nhất thời mạnh miệng mới nói thế. Bởi vì điện thoại của cô, trong lúc anh đưa cô lên xe đã làm rơi ở ghế, và anh đã nhặt được.
Trừ phi cô chính miệng hỏi về tung tích của nó, hoặc là mượn của anh, bằng không anh cũng sẽ không nói.
Bạch Nhược Đình phát giác ra lúc này người mình có thể nhờ vả cũng chỉ có Tiêu Tuấn. Thế là cô đành quay sang nhìn anh, mặt dày hỏi.
"Tôi mượn điện thoại được không?"
"Điện thoại của em đâu?"
"Tôi làm sao biết chứ? Lúc tỉnh táo lại thì đã nằm trên giường rồi?"
Tiêu Tuấn vẫn một mực với thái độ lạnh nhạt đó, anh chậm rãi lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3315558/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.