"Chân tôi bị trẹo rồi."
Bạch Nhược Đình vừa nói vừa đưa tay xoa nắn cổ chân, chưa gì đã sưng tấy lên rồi. Tiêu Tuấn thấy vậy liền đưa tay ra giúp cô cởi giày. Anh khom người đến, nói.
"Ôm lấy cổ tôi!"
"Hả?"
Cô nhìn anh ngớ ngẩn, nhưng vì còn phải vào xem tình hình của Tiêu phu nhân nên cũng không đắn đo nhiều. Sau khi đặt hai tay lên ôm lấy cổ Tiêu Tuấn, chỉ thấy anh dùng tay còn lại ôm lấy eo của cô rồi kéo cô lên. Một tay anh dìu cô, tay còn lại cầm đôi giày cao gót đắt tiền.
Gương mặt của anh mang nét sắc bén lại lạnh lùng, ánh mắt một màu đen tĩnh mịch, khó thăm dò. Bạch Nhược Đình nhìn theo góc nghiêng của anh, mấy lần để chân ngã nghiêng qua lại mà nhíu mày vì đau.
Đến được chỗ phòng cấp cứu, Tiêu Tuấn nhìn thấy quản gia của nhà mình thì liền trở nên gấp gáp. Bà ta cúi đầu chào, không đợi anh hỏi đã nói.
"Phu nhân được chuyển sang phòng bệnh rồi ạ! Thiếu gia không cần lo lắng ạ!"
Anh gật đầu. Bà ta nhìn sang cô gái diễm lệ bên cạnh anh. Khí chất này khác hẳn với những cô gái mà trước đây đã từng thấy, không giấu nổi sự tò mò.
"Dạ đây là..."
Tiêu Tuấn nhìn sang Bạch Nhược Đình một cái, trầm giọng giới thiệu.
"Tiêu thiếu phu nhân tương lai của các người."
Bà quản gia kinh ngạc, nhưng cũng không bằng sự kinh ngạc suýt nữa đã thốt lên của Bạch Nhược Đình. Anh vừa dõng dạc giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-vo-de-me-vui/3315551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.