Bạch phu nhân cùng người giúp việc đi đến gần với vẻ sốt sắng. Nhất là cô người làm. Vì thường ngày thức ăn ở Bạch gia được chuẩn bị rất kĩ lưỡng, từ khâu chọn lựa đến chế biến đều phải hợp vệ sinh. Bây giờ Bạch Nhược Đình đang quằn quại vì đau đớn như vậy, nếu như là do thức ăn có vấn đề thì họ đều sẽ khó sống.
"Có chuyện gì vậy con?"
"Con đau bụng... Đau bụng..."
Bạch phu nhân nhìn sắc mặt của Bạch Nhược Đình một hồi, mới ngầm hiểu ra chuyện gì đó. Bà dường như không còn vẻ lo lắng ban đầu nữa, mà thay vào đó là bắt đầu dò hỏi.
"Vậy ư? Có phải trúng thực rồi không?"
Cô gật gật đầu chắc chắn, như muốn khẳng định mình bị trúng thực rồi, vẻ mặt vẫn rất thống khổ. Mặc dù trong thâm tâm không muốn kéo đám người làm vô tội vào đây, nhưng vì không muốn qua lại với Tiêu gia mà cô buộc làm như thế.
Đám người làm sau khi nhìn thấy cái gật đầu chắc nịch rằng Bạch Nhược Đình bị trúng thực, lập tức quỳ xuống khóc lóc nói mình vô tội, không biết gì. Bạch phu nhân lắc đầu thở dài, sau đó nhìn sang chỗ con gái của mình, rồi đột nhiên lấy điện thoại trong túi quần ra.
Bạch Nhược Đình thoáng hiện lên tia hoảng hốt trong ánh mắt, nhưng vẫn không thể để mẹ mình phát hiện ra. Thế là cô cố gắng ra vẻ thều thào, cắt ngang hành động của bà.
"Chắc là... Chắc là con không đến nhà hàng gặp người ta được đâu mẹ. Mẹ ơi?"
Bạch phu nhân lại không hề để tâm đến sự cố gắng diễn xuất của con gái mình, bà bấm gì đó trên bàn phím làm cô không thể cho qua được nữa. Lòng cô nóng lên như lửa, hỏi ngay.
"Mẹ làm gì vậy ạ?"
"Mẹ gọi bác sĩ đến khám cho con! Bị bệnh thì phải khám chứ?"
Bạch Nhược Đình tái mép, sắc mặt khi hoảng sợ này của cô quả thực mới giống với một bệnh nhân. Cô kéo lấy tay của bà, cười sượng trân.
"Không... Không cần đâu ạ! Bệnh vặt thôi! Không đáng lo!"
"Vậy à? Thật là không đáng lo không?"
Bạch phu nhân nhìn cô đang nằm trên giường, nở một nụ cười kì lạ hỏi. Điều này khiến trong lòng cô vô cùng thấp thỏm. Nhanh như vậy mà bị phát hiện ra, chứng tỏ trình độ diễn xuất của cô dở tệ quá rồi.
"Đừng nghĩ là con sẽ qua mặt được mẹ nhé con gái! Mẹ là mẹ của con đấy!"
Bà nói rồi ngồi xuống giường, xốc chăn của Bạch Nhược Đình lên muốn cô "lộ mặt". Gì mà bị trúng thực nhưng không cần nhập viện cũng không cần bác sĩ. Mấy chiêu trò trẻ con này của cô đã có từ khi còn đi học, bà đương nhiên nhìn ra được hết.
Bạch Nhược Đình ngồi dậy, nhìn bà xụ mặt, sau đó nũng nịu gọi.
"Mẹ à!"
"Không mẹ con gì hết. Chiều nay chuẩn bị đàng hoàng rồi đến gặp người ta đi!"
"A... Mẹ! Mẹ ơi!"
Cô ngồi đó nhìn Bạch phu nhân cứ thế mà đi ra khỏi phòng. Giả vờ giả vịt vô ích, đến cuối cùng cô cũng phải đi gặp mặt người ta.
Một người đàn ông gia thế lớn như vậy, đối với Bạch gia cũng được xem như là xứng tầm và phù hợp với Bạch Nhược Đình. Nhưng cô ở độ tuổi này vẫn cảm thấy bản thân chưa chơi đủ, cứ muốn đi tiệc tùng cùng bạn bè. Hơn nữa, chuyện đáng lo ngại nhất chính là chuyện làm dâu muôn thuở.
Cô chưa từng học qua mấy lễ tiết khi làm dâu, vì đa phần nhìn thấy thôi đã đau đầu. Nhất là những gia đình như vậy, càng bề thế thì chắc chắn sẽ càng nhiều quy tắc. Nếu như phải học nội quy gì đó tận trăm điều, thì cô thà ế suốt đời vẫn hơn.
Nằm trên giường nhìn đồng hồ trôi qua từng phút từng giây, Bạch Nhược Đình lăn lộn mấy vòng rồi quyết định lên đồ đi gặp bạn bè. Nếu lần đầu tiên gặp mặt mà đôi bên có ấn tượng không tốt, biết đâu chừng lại dễ dàng hủy hôn.
"Tiểu Cổn! Chuẩn bị xong chưa? Tớ lái xe đến đón cậu đi dạo!"
Bạch Nhược Đình vừa nói vừa đeo trang sức. Một đôi hoa tai bằng kim cương hàng thật giá thật, kết hợp mái tóc đen xoăn gợn sóng bồng bềnh, da trắng, môi đỏ kiêu kì. Chiếc váy đen ôm body đính kim tuyến vô cùng tôn dáng là dành riêng cho cô.
Nhân lúc Bạch phu nhân đang ở phòng trà trên lầu, cô rón rén mở tủ giày ra lấy một đôi rồi chạy ra khỏi đại sảnh. Sang hầm giữ xe, cô bấm nút chọn đại một chiếc Mercedes màu hồng bản giới hạn rồi lái đi.
"Lát nữa là cậu đi gặp người ta rồi mà không phải sao? Bây giờ chúng ta đi chơi có trễ hẹn không đấy?"
Tiểu Cổn cũng là một cô gái có gia thế và thuộc top ăn chơi trong đám bạn bạch phú mỹ của cô. Có điều cô bạn này ngây thơ quá, chắc là sau khi nghe tin cô tìm mọi cách từ chối hôn sự hào môn thế gia thì sẽ vô cùng sốc.
"Không đâu không đâu! Gặp gỡ gì đó làm sao quan trọng bằng tình bạn của chúng ta chứ?"
Bạch Nhược Đình cười rạng rỡ, khi cười lại càng thêm bừng sáng ngũ quan xinh đẹp.
Thời gian hẹn gặp mặt đã đến, Tiêu Tuấn là một người đàn ông xem trọng thời gian, nên dù cuộc gặp mặt này anh có không muốn thì vẫn rất đúng giờ. Anh ngồi đó không gọi món mà đợi Bạch Nhược Đình đến, có ngờ đâu lại bị cô cho leo cây tận một tiếng rưỡi đồng hồ.
"Phục vụ!"
Thấy anh cuối cùng cũng chịu gọi món, phục vụ nhà hàng thở phào nhẹ nhõm. Vì khi anh bước vào nhà hàng, tấm thẻ đen được trình ra có khắc tên của anh bằng vàng nguyên chất đã khiến quản lí kinh ngạc.
"Tiêu tổng cần gì ạ?"
"Một cappuccino."
Anh ta ngẩn ra, còn nghĩ anh sẽ gọi nhiều món nhưng lại chỉ gọi mỗi thức uống mà thôi. Sau khi phục vụ vào trong chuẩn bị, Tiêu Tuấn lại nhìn đồng hồ. Anh biết đối phương đang cố tình cho mình leo cây, nhưng không những không bỏ về mà còn sẵn sàng chờ đợi.
Đúng 7 giờ tối.
Bạch Nhược Đình sau khi đưa Tiểu Cổn về tận nhà xong mới lái xe đến nhà hàng. Cô vừa bước vào, đã có một nhân viên phục vụ đi đến cúi chào nói.
"Bạch tiểu thư! Tiêu tổng đã đợi cô hơn một tiếng đồng hồ rồi ạ!"
Cô nhìn theo ánh mắt của nhân viên phục vụ, thấy một bóng lưng đang ngồi ở bàn số 7. Tiêu Tuấn chậm rãi thưởng thức món đồ uống mà mình yêu thích, thi thoảng lại nhìn đồng hồ. Anh dường như rất kiên nhẫn với cô vợ sắp cưới này của mình, dù đã bị leo cây đến tận giờ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]