Hứa Bình hẫng người, khuôn mặt anh khó hiểu, trong đầu đã hiện ra bao nghi vấn. Anh cố nhẹ giọng, bông đùa:
- Chắc đau bụng nên đâm khó tính đây... Để anh đi mua thuốc...
Bội Mễ cắt ngang lời, âm thanh vang sắc lẹm:
- Không cần...
Cô nói to đến mức như quát, đồng nghiệp phía góc phòng ăn uống cũng hướng sự tập trung về hai người. Khuôn mặt Hứa Bình đờ, cô nói to khiến anh cũng khá giật mình, chưa kịp phản ứng lại. Bội Mễ hắng giọng, nói nhỏ:
- Anh không cần mua đâu... Có người mua cho em rồi... Mau về làm việc đi...
Nam nhân mặt thất thần, biểu cảm trùng xuống quay đi, vẫn ngoảnh lại nhắc nhở:
- Em nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt...
Tiếng giày lộp cộp đi về phía thang máy, có chút cập rập, chắc nam nhân đã ngại và muốn rời đi thật nhanh
Chị Lý bắt đầu lạch bạch chạy lại, tay đánh bộp vào lưng Bội Mễ, trách:
- Này, thái độ gì vậy? Tổng giảm đốc lo lắng cho mày, mày lại hời hợt vậy.. Là sao?
Bội Mễ bị hứng cú đánh đau sau lưng thì giãy người lên, tay xoa xoa lên vùng da sau lớp áo công sở, nhăn nhó đáp:
- Chị à, em đang bệnh đó.. nhẹ tay chút chứ...
Chị Lý bĩu môi, miệng vừa nhai bánh vừa khiển trách:
- Liệu thần hồn...
Bội Mễ ngồi im một góc, cả ngày không tập trung làm việc, mãi suy nghĩ đau đáu về chuyện sáng nay. Thật tội lỗi biết bao. Thâm tâm Bội Mễ thực gào thét trách móc khi phũ phàng với Hứa Bình như vậy. Cô nhìn rõ ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-tuan-toi-va-em/160513/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.