... 2 năm sau...
Đêm đêm, bên ngoài Thành phố đã yên ắng hơn, ánh đèn đường vẫn sáng rực, Bội Mễ lúc này trên giường đã lục đục tỉnh. Từ hồi chiều về đây làm bữa tối, cô chưa kịp ăn uống gì lại bị anh hành lên hành xuống. Cả người mỏi nhừ, bụng nhỏ xẹp lép đang ọc ọc lên đói. Cô mở mắt ra, cả căn phòng tối mịt, lập lờ sáng sau rèm cửa kính ban công, Bội Mễ quay sang Tử Sâm, có lẽ anh vẫn đang ngủ. Cả người cô bị anh kẹp chặt, không tài nào thoát ra nổi, đành mở miệng khe khẽ:
- Tử Sâm... Dậy đi...
Giọng cô thều thào, cất tiếng lên chỉ sợ anh không nghe rõ. Cổ họng đã buốt lên không nói to nổi, cứ ngỡ đành nằm chịu trận đói, hóa ra Tử Sâm tỉnh ngay. Anh quặn mình, vươn vai ra rồi quay sang ấp chặt cô vào lòng, ma mị nói:
- Mễ Mễ...
Bội Mễ không còn sức bông đùa, hai ngài nhíu lại, môi mọng sưng đỏ vẫn cố chu lên:
- Em đói
Tử Sâm hôn chụt lên đôi môi ấy, nhanh chóng đứng dậy rồi bế cô trên tay, tiến về phòng tắm, nói:
- Bây giờ chúng ta đi tắm.. Xong ra ngoài tôi nấu đồ ăn cho em
Vào trong phòng tắm, bồn nước nóng xả ra, bên trong bồn được lắp hệ thống sục tự động, thả người vào khá dễ chịu. Tử Sâm ngồi đằng sau bóp vai cho Bội Mễ, rồi chuyển qua xoa bóp các cơ cho cô. Cả hai nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài thay quần áo, bụng Bội Mễ từ nãy đã ục ục kêu đói, Tử Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-tuan-toi-va-em/160494/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.