Thiếu nữ ngại ngùng của chúng ta lúc này dùng hết sức bình sinh cấp tốc thay quần áo. Mặc xong chiếc áo ngủ vào người, cô xoa ngực thở phào một cách nhẹ nhõm. Phùng Dịch này sao có thể lưu manh như vậy chứ
Tính đến hiện tại, bọn họ chỉ gặp nhau vẻn vạn 3- 4 lần, vậy mà người này… người này dám a a a tức chết mất thôi. Hôm này nhất định cô phải xem lại, không thể để bản thân mình chịu thiệt thòi như vậy được
Bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ gõ vào tủ vang lên âm thanh “cộc cộc”. Tiếp đến là truyền vào giọng nói trầm thấp của anh: “Em thay đồ xong chưa? Tôi muốn thay đồ”
“Đến đây”
“A a”
Cánh cửa phòng quần áo mở ra, đập vào mắt Lưu Yển Nguyệt chính là cơ bụng sáu múi của anh, bên dưới quấn khăn tắm màu trắng. May mà cô nhanh tay che mắt, nếu không đôi mắt trong sạch này bị ô uế mất
“Anh… tại sao không mặc quần áo? Để như vậy đi ra làm gì”
“Em ngại gì chứ? Chẳng phải người bị nhìn là tôi à, vừa hay để em nhìn xem như đền bù lúc nãy”, Phùng Dịch khẽ cười đáp
Lưu Yển Nguyệt: “Anh còn dám nhắc lại à, lúc nãy có phải anh cố ý không? Phùng Dịch, em không biết anh biến thái như vậy đó. Để cấp trên hay cấp dưới của anh biết được, chắc chắn sẽ rất mất mặt”
“Vậy em phải giữ bí mật giúp anh đi nhé? Chẳng phải nói muốn theo đuổi anh à”
Nghe đến đây, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832403/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.