Sắc mặt Lưu Vân Nhi đã sớm trắng bệch, cô ta sợ hãi nhìn ba mẹ còn có cả ảnh rể với ánh mắt cầu cứu, mong trong bọn họ sẽ có người lao ra cứu cô. Tốt nhất vẫn là người anh rể kia, để chị ta biết, bản thân vốn chẳng thể so được với cô.
Mẹ Lưu Vân nhìn gương mặt con gái bị bóp méo, càm độn bị lệch sang một bên. Cái dao sắc nhọn trên tay của Yển Nguyệt sắp cứa vào thịt, bà hoảng hốt quay sang trách chồng mình
"Lão Lưu ông nhìn xem, con gái đã gả cũng như bát nước hắt đi. Nhìn nó xem, nó còn đòi làm hại đến Vân Nhi của tôi. Mẹ con tôi nợ nần gì nó chứ, sao lại bị đối xử thế này"
Ba Lâm nhìn cô không chớp mắt, trong mắt ông trống rỗng không chứa thứ gì. Rất lâu sau, nụ cười hoà hoãn lại xuất hiện trên mặt ông: "Yển Nguyệt, buông con bé ra rồi từ từ nói chuyện. Làm như vậy không hay lắm đâu"
"Ba à, hù doạ cô ta một chút người cũng đau lòng rồi sao?", Lưu Yển Nguyệt đẩy Vân Nhi ngã xuống ngã về phía trước, tay cô cầm con dao soi rọi sắc mặt mình.
"Ba..."
"Yển Nguyệt, ba con tốt với con như vậy, đừng mãi hận ông ấy. Con đã 30 rồi, hiểu chuyện một chút cho ông ấy đỡ mệt mỏi"
Lưu Yển Nguyệt nghe vậy tức đến bật cười, tay cầm con dao cắm mạnh xuống bàn ăn làm bằng gỗ. Phùng Dịch sợ cô làm bậy liền đi đến nắm chặt lấy tay cô, xem như trấn giữ bình tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832393/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.